Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 24 : Oan Gia Nên Cởi Không Nên Buộc
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 24: Oan Gia Nên Cởi Không Nên Buộc
"Đúng vậy." Mạch Huy gật đầu.
"Là như vầy. Ngày mai, tiết mục trong đài truyền hình sẽ sắp xếp bảy tám người mới để hâm nóng trận đấu. Trong đó có một người tên là Đồng Bảo Nhi, con bé là cháu gái của bạn tôi, đến lúc đó, làm phiền Hà lão sư dìu dắt con bé một chút nhé. Chỉ cần trong tiết mục, cô ấy nói đôi câu với Đồng Bảo Nhi là được, nói gì cũng được cả. Bên phía đài truyền hình cũng quay con bé nhiều hơn chút."
Đây mới là mục đích thực sự khiến Trịnh Nhu đặc biệt tới đây.
Mặc dù là một tên tuổi lớn, nhưng những việc nhờ vả như thế này, nếu có cơ hội trò chuyện trực tiếp thì vẫn tốt hơn.
Mạch Huy gật đầu liên tục, "Chuyện mà chị Nhu nhờ cậy, em sẽ dặn kĩ Gia Kỳ nhà em."
Chuyện của mình đã được giải quyết, Trịnh Nhu không nhịn được lại hỏi thêm một câu:
"Người vừa rồi cùng tôi tán gẫu, chính là Trần Phong ấy, hình như cậu và hắn có chút mâu thuẫn nhỉ?"
Mặc dù Trần Phong nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, nhưng một người nhạy bén như Trịnh Nhu vẫn nhìn thấu, cái bộ dạng chạy trối chết kia của hắn, giống như là sợ Mạch Huy tới gần vậy, cũng không phải là kiểu chán ghét bình thường.
Cho nên lúc này Trịnh Nhu mới hơi nhiều lời, cô nghĩ nếu như không có mâu thuẫn gì dữ dội, thì có thể hòa giải một chút xem sao.
Mạch Huy cũng rất mờ mịt:
"Trần Phong? Người thanh niên vừa mới tán gẫu với chị ấy hả? Thế mà em còn nghĩ cậu ta đang quấy rầy chị, còn tính gọi bảo vệ tới nữa đó."
Trịnh Nhu sững sờ, "Hả? Sao lại vậy?"
"Chị Nhu không biết đâu, cậu ta như thể có vấn đề về đầu óc ấy. Lúc Gia Kỳ nhà em đang biểu diễn trên sân khấu, em chuẩn bị về hậu trường nghỉ ngơi một chút, thì bị cậu ta ngăn lại, nói cái gì mà có bài hát muốn bán cho em, nổi điên cái gì không biết!"
Trịnh Nhu liền kinh ngạc, "Sao cơ? Hắn lại một viết được một ca khúc mới rồi?"
"Lại?" Mạch Huy nhạy bén nhận ra được điểm nào đó không đúng.
"Ừm, cách đây không lâu, hắn cũng từng viết được một bài, rất tốt, còn muốn bán cho Vy Vy. Vy Vy nghe qua cũng cảm thấy không tệ lắm, nhưng phong cách lại không phù hợp với em ấy, nên đã giới thiệu cho người khác. Tiếc rằng sau đó cậu ta lại thay đổi ý định, không bán nữa."
Lần này, đến lượt Mạch Huy trợn tròn mắt.
Dĩ nhiên Mạch Huy biết rõ, trước giờ Lộ Vy đều hát những ca khúc do chính tay cô ấy sáng tác, chưa bao giờ cân nhắc đến việc hát tác phẩm của người khác cả.
Nhưng nguyên nhân Lộ Vy từ chối Trần Phong, không phải vì bài hát không hay, mà là vì không hợp với phong cách của cô ấy?
Hơn nữa, mặc dù Lộ Vy không mua, nhưng lại chủ động giới thiệu cho người khác, càng chứng tỏ chất lượng của bài hát này.
Chẳng lẽ, cậu ta có tài năng xuất chúng?
Mạch Huy vội vàng hỏi:
"Rốt cuộc, ca khúc của cậu ta có thể hay đến mức nào chứ?"
Trịnh Nhu đáp:
"Cụ thể hay như thế nào thì tôi không tả được, vả lại, đánh giá bài hát cũng không thuộc chuyên môn của tôi, nhưng Vy Vy khen hay, thì chính là rất hay. Hơn nữa, em ấy còn bảo tôi giữ liên lạc với cậu ta, nếu sau này cậu ta viết được một ca khúc hợp với phong cách của Vy Vy, thì có thể bán lại cho chúng tôi, tạm thời cứ giữ một chân trước đã."
Ôi cái định mệnh!
Mạch Huy hít sâu vài hơi.
Lần này quả thực xấu hổ.
"Xong đời rồi, em mới từ chối cậu ta xong, hơn nữa, giọng điệu còn không tốt."
Trần Phong vừa về tới dưới lầu, điện thoại liền vang lên, người gọi là Trịnh Nhu.
Kết nối.
Nhưng người nói chuyện bên trong không phải là Trịnh Nhu, mà là "mẹ mìn" Mạch Huy.
"Chào cậu, Trần tiên sinh, tôi là Mạch Huy."
"Thật ngại quá, tôi không bán nữa. Tác phẩm của tôi vẫn chưa hoàn thiện lắm, không xứng đâu."
Trần Phong cứng rắn trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại.
Lại qua thêm nửa tiếng, điện thoại lại vang lên, lại là Trịnh Nhu gọi.
"Thật ngại quá, cậu Trần. Mạch Huy nằng nặc đòi tôi làm người hòa giải."
"A, không sao, không sao đâu ạ. Khiến chị Nhu phải nhọc lòng rồi."
"Thực ra, tôi cảm thấy, oan gia nên cởi không nên buộc, vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, bằng không thì hôm nào đó tôi đứng ra làm chủ, hẹn hai cậu đến dùng chung một bữa cơm, ngồi xuống cùng nhau trò chuyện một chút nhé."
Trần Phong cười cười:
"Chị Nhu nghĩ nhiều rồi. Tôi không để bụng chuyện với anh ta đâu, chẳng qua tôi vừa cân nhắc lại, cảm thấy ca khúc mới này vẫn chưa đủ chín muồi, cần phải trau chuốt thêm nữa."
"À, ra là vậy. Vy Vy đã rất kinh ngạc khi biết cậu ra ca khúc mới nhanh như vậy đấy!"
Sau đó đơn giản trò chuyện một chút. Cúp điện thoại, cũng kết thúc một ngày bình thường nhưng khá phong phú của Trần Phong.
Vừa buồn bực lại ngán ngẩm, hắn mở máy tính, lại nghe "Vô Vị" một lúc, rồi sau đó mới lên giường chuẩn bị ngủ.
Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai Chung Lôi có thể gặp được người phụ trách của Cool Song, đạt được thỏa thuận, vậy là có thể ký hợp đồng.
Hy vọng hết thảy đều thuận lợi.
Tắt đèn.
Bang!
Trên lầu truyền đến âm thanh, giống như có vật gì đó ngã ra sàn.
Trần Phong kinh hãi, từ trên giường bật dậy, nhanh chân chạy lên lầu:
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Trần Phong! Có tin vui này!"
Chung Lôi mở cửa.
Cô nàng vẫn đang cầm điện thoại trên tay, vẻ mặt rõ ràng là đang cố nén sung sướng.
Nhưng càng nén, càng khiến người đối diện biết được rằng cô nàng đang vui sướng tới mức nào, rốt cuộc thì tin vui mà cô nàng nhận được phải vui đến mức nào chứ.
Lúc này, trên trán Chung Lôi còn có một dấu ửng đỏ, hẳn là khi cô nàng nhận được tin vui, không cẩn thận mà ngã từ trên giường xuống đây mà.
"Tin gì thế?"
Trần Phong vui vẻ hỏi.
Chung Lôi lại không đáp, ánh mắt lướt xuống phía dưới.
Dứt lời, Trần Phong cũng sững người tại chỗ.
Hóa ra, hai người đều chỉ mặc quần áo lót.
Chung Lôi đóng cửa cái bộp, Trần Phong cũng chạy bạt mạng xuống lầu.
Chờ vài phút, lầu trên lầu dưới dùng điện thoại để nói chuyện với nhau.
Ra là vừa rồi, nhân viên bên Cool song đã gọi điện cho cô nàng, nói rằng bên chủ quản đã nghiêm túc, cẩn thận nghe qua đoạn Demo của "Vô Vị", cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa, còn quyết định sẽ ký hợp đồng hạng B với bọn họ, ngày mai có thể đến thẳng bên kia để ký hợp đồng.
Hợp đồng trao bản quyền của Cool song, ngoại trừ hợp đồng đặc biệt riêng cho từng cá nhân, thì chúng còn được chia thành bốn thứ hạng A-B-C-D
Bèo bọt nhất chính là hạng D, cũng chính là loại hợp đồng mà Chung Lôi và Trần Phong không hài lòng lúc trước, chuyên môn dùng để ép bức người mới.
Tốt hơn được một chút, chính là hạng C, cũng chính là loại hợp đồng mà hai người muốn tranh thủ.
Nhưng không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp cho họ ký hạng B, đây cũng là hợp đồng bản quyền cao nhất mà cá nhân sẽ được ký trực tiếp với bên chủ quản.
Người có thể ký hợp đồng hạng B đa phần đều là ca sĩ.
Mặc dù không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Chung Lôi thực sự rất vui sướng.
Trần Phong cũng cho rằng chuyện này thật đáng mừng.
Lại vui sướng hào hứng thêm nửa tiếng, Trần Phong mới đi ngủ.
"Binh nhì Trần Phong! Bước ra khỏi hàng!"
Trần Phong chợt mở mắt.
Một lần nữa, lại thấy được cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thao trường, phi cơ, bầu trời vạn dặm không mây, tháp chuông to lớn và nền khoa học kỹ thuật...
Còn có "khuôn mặt đáng ghét" vuông vứt của Đinh Hổ.
Hắn lẩm nhẩm trong lòng, hóa ra, đã trôi qua một tháng.
Mình lại nằm mơ!
À không, mình lại trở lại!
Bắt đầu đếm ngược.
10 9 8..3 2 1
"Vẫn còn ngẩn người? Chạy mười vòng quanh thao trường cho tôi!"
Đếm ngược vừa kết thúc, Đinh Hổ lại xông tới, nét mặt dữ tợn như đúc, vẫn gầm thét như đúc.
Lại một lần xuyên tới ngàn năm sau, trước sau như một vẫn bắt đầu từ việc chạy vòng quanh thao trường.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.
Trần Phong thầm hạ quyết tâm.
Mọi chuyện dường như đã sáng tỏ.
Đây là lần thứ ba, chắc chắn không phải là chuyện ngoài ý muốn gì gì đó.
Có thể kết luận, cứ mỗi tối ngày 26 hằng tháng, mình sẽ mơ thấy giấc mộng này, tất nhiên, chính là xuyên tới ngàn năm sau!
Tháng sau cũng sẽ như thế.
Có thể làm người chuyên chở, sao chép ca khúc này lâu dài được.
Vậy thì lần này, cũng được xem là tác giả của "Vô vị", không biết tên tuổi của mình có lưu đến ngàn năm sau không nhỉ?
Chung Lôi thì sao?
Cô nàng vẫn được lưu danh chứ?
Trần Phong hận không thể tự mình chắp thêm cánh, nhanh chóng bay về ký túc xá, dùng trí tuệ nhân tạo lên mạng tìm hiểu một chút xem sao.
"Bảo cậu chạy vòng, cậu lại cười ngây ngô gì đó! Chạy thêm mười vòng nữa! Tổng cộng 20 vòng!"
Thanh âm của Đinh Hổ từ xa xa bay tới.
Trần Phong: Má nó!
"Đúng vậy." Mạch Huy gật đầu.
"Là như vầy. Ngày mai, tiết mục trong đài truyền hình sẽ sắp xếp bảy tám người mới để hâm nóng trận đấu. Trong đó có một người tên là Đồng Bảo Nhi, con bé là cháu gái của bạn tôi, đến lúc đó, làm phiền Hà lão sư dìu dắt con bé một chút nhé. Chỉ cần trong tiết mục, cô ấy nói đôi câu với Đồng Bảo Nhi là được, nói gì cũng được cả. Bên phía đài truyền hình cũng quay con bé nhiều hơn chút."
Đây mới là mục đích thực sự khiến Trịnh Nhu đặc biệt tới đây.
Mặc dù là một tên tuổi lớn, nhưng những việc nhờ vả như thế này, nếu có cơ hội trò chuyện trực tiếp thì vẫn tốt hơn.
Mạch Huy gật đầu liên tục, "Chuyện mà chị Nhu nhờ cậy, em sẽ dặn kĩ Gia Kỳ nhà em."
Chuyện của mình đã được giải quyết, Trịnh Nhu không nhịn được lại hỏi thêm một câu:
"Người vừa rồi cùng tôi tán gẫu, chính là Trần Phong ấy, hình như cậu và hắn có chút mâu thuẫn nhỉ?"
Mặc dù Trần Phong nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, nhưng một người nhạy bén như Trịnh Nhu vẫn nhìn thấu, cái bộ dạng chạy trối chết kia của hắn, giống như là sợ Mạch Huy tới gần vậy, cũng không phải là kiểu chán ghét bình thường.
Cho nên lúc này Trịnh Nhu mới hơi nhiều lời, cô nghĩ nếu như không có mâu thuẫn gì dữ dội, thì có thể hòa giải một chút xem sao.
Mạch Huy cũng rất mờ mịt:
"Trần Phong? Người thanh niên vừa mới tán gẫu với chị ấy hả? Thế mà em còn nghĩ cậu ta đang quấy rầy chị, còn tính gọi bảo vệ tới nữa đó."
Trịnh Nhu sững sờ, "Hả? Sao lại vậy?"
"Chị Nhu không biết đâu, cậu ta như thể có vấn đề về đầu óc ấy. Lúc Gia Kỳ nhà em đang biểu diễn trên sân khấu, em chuẩn bị về hậu trường nghỉ ngơi một chút, thì bị cậu ta ngăn lại, nói cái gì mà có bài hát muốn bán cho em, nổi điên cái gì không biết!"
Trịnh Nhu liền kinh ngạc, "Sao cơ? Hắn lại một viết được một ca khúc mới rồi?"
"Lại?" Mạch Huy nhạy bén nhận ra được điểm nào đó không đúng.
"Ừm, cách đây không lâu, hắn cũng từng viết được một bài, rất tốt, còn muốn bán cho Vy Vy. Vy Vy nghe qua cũng cảm thấy không tệ lắm, nhưng phong cách lại không phù hợp với em ấy, nên đã giới thiệu cho người khác. Tiếc rằng sau đó cậu ta lại thay đổi ý định, không bán nữa."
Lần này, đến lượt Mạch Huy trợn tròn mắt.
Dĩ nhiên Mạch Huy biết rõ, trước giờ Lộ Vy đều hát những ca khúc do chính tay cô ấy sáng tác, chưa bao giờ cân nhắc đến việc hát tác phẩm của người khác cả.
Nhưng nguyên nhân Lộ Vy từ chối Trần Phong, không phải vì bài hát không hay, mà là vì không hợp với phong cách của cô ấy?
Hơn nữa, mặc dù Lộ Vy không mua, nhưng lại chủ động giới thiệu cho người khác, càng chứng tỏ chất lượng của bài hát này.
Chẳng lẽ, cậu ta có tài năng xuất chúng?
Mạch Huy vội vàng hỏi:
"Rốt cuộc, ca khúc của cậu ta có thể hay đến mức nào chứ?"
Trịnh Nhu đáp:
"Cụ thể hay như thế nào thì tôi không tả được, vả lại, đánh giá bài hát cũng không thuộc chuyên môn của tôi, nhưng Vy Vy khen hay, thì chính là rất hay. Hơn nữa, em ấy còn bảo tôi giữ liên lạc với cậu ta, nếu sau này cậu ta viết được một ca khúc hợp với phong cách của Vy Vy, thì có thể bán lại cho chúng tôi, tạm thời cứ giữ một chân trước đã."
Ôi cái định mệnh!
Mạch Huy hít sâu vài hơi.
Lần này quả thực xấu hổ.
"Xong đời rồi, em mới từ chối cậu ta xong, hơn nữa, giọng điệu còn không tốt."
Trần Phong vừa về tới dưới lầu, điện thoại liền vang lên, người gọi là Trịnh Nhu.
Kết nối.
Nhưng người nói chuyện bên trong không phải là Trịnh Nhu, mà là "mẹ mìn" Mạch Huy.
"Chào cậu, Trần tiên sinh, tôi là Mạch Huy."
"Thật ngại quá, tôi không bán nữa. Tác phẩm của tôi vẫn chưa hoàn thiện lắm, không xứng đâu."
Trần Phong cứng rắn trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại.
Lại qua thêm nửa tiếng, điện thoại lại vang lên, lại là Trịnh Nhu gọi.
"Thật ngại quá, cậu Trần. Mạch Huy nằng nặc đòi tôi làm người hòa giải."
"A, không sao, không sao đâu ạ. Khiến chị Nhu phải nhọc lòng rồi."
"Thực ra, tôi cảm thấy, oan gia nên cởi không nên buộc, vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, bằng không thì hôm nào đó tôi đứng ra làm chủ, hẹn hai cậu đến dùng chung một bữa cơm, ngồi xuống cùng nhau trò chuyện một chút nhé."
Trần Phong cười cười:
"Chị Nhu nghĩ nhiều rồi. Tôi không để bụng chuyện với anh ta đâu, chẳng qua tôi vừa cân nhắc lại, cảm thấy ca khúc mới này vẫn chưa đủ chín muồi, cần phải trau chuốt thêm nữa."
"À, ra là vậy. Vy Vy đã rất kinh ngạc khi biết cậu ra ca khúc mới nhanh như vậy đấy!"
Sau đó đơn giản trò chuyện một chút. Cúp điện thoại, cũng kết thúc một ngày bình thường nhưng khá phong phú của Trần Phong.
Vừa buồn bực lại ngán ngẩm, hắn mở máy tính, lại nghe "Vô Vị" một lúc, rồi sau đó mới lên giường chuẩn bị ngủ.
Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai Chung Lôi có thể gặp được người phụ trách của Cool Song, đạt được thỏa thuận, vậy là có thể ký hợp đồng.
Hy vọng hết thảy đều thuận lợi.
Tắt đèn.
Bang!
Trên lầu truyền đến âm thanh, giống như có vật gì đó ngã ra sàn.
Trần Phong kinh hãi, từ trên giường bật dậy, nhanh chân chạy lên lầu:
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Trần Phong! Có tin vui này!"
Chung Lôi mở cửa.
Cô nàng vẫn đang cầm điện thoại trên tay, vẻ mặt rõ ràng là đang cố nén sung sướng.
Nhưng càng nén, càng khiến người đối diện biết được rằng cô nàng đang vui sướng tới mức nào, rốt cuộc thì tin vui mà cô nàng nhận được phải vui đến mức nào chứ.
Lúc này, trên trán Chung Lôi còn có một dấu ửng đỏ, hẳn là khi cô nàng nhận được tin vui, không cẩn thận mà ngã từ trên giường xuống đây mà.
"Tin gì thế?"
Trần Phong vui vẻ hỏi.
Chung Lôi lại không đáp, ánh mắt lướt xuống phía dưới.
Dứt lời, Trần Phong cũng sững người tại chỗ.
Hóa ra, hai người đều chỉ mặc quần áo lót.
Chung Lôi đóng cửa cái bộp, Trần Phong cũng chạy bạt mạng xuống lầu.
Chờ vài phút, lầu trên lầu dưới dùng điện thoại để nói chuyện với nhau.
Ra là vừa rồi, nhân viên bên Cool song đã gọi điện cho cô nàng, nói rằng bên chủ quản đã nghiêm túc, cẩn thận nghe qua đoạn Demo của "Vô Vị", cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa, còn quyết định sẽ ký hợp đồng hạng B với bọn họ, ngày mai có thể đến thẳng bên kia để ký hợp đồng.
Hợp đồng trao bản quyền của Cool song, ngoại trừ hợp đồng đặc biệt riêng cho từng cá nhân, thì chúng còn được chia thành bốn thứ hạng A-B-C-D
Bèo bọt nhất chính là hạng D, cũng chính là loại hợp đồng mà Chung Lôi và Trần Phong không hài lòng lúc trước, chuyên môn dùng để ép bức người mới.
Tốt hơn được một chút, chính là hạng C, cũng chính là loại hợp đồng mà hai người muốn tranh thủ.
Nhưng không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp cho họ ký hạng B, đây cũng là hợp đồng bản quyền cao nhất mà cá nhân sẽ được ký trực tiếp với bên chủ quản.
Người có thể ký hợp đồng hạng B đa phần đều là ca sĩ.
Mặc dù không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Chung Lôi thực sự rất vui sướng.
Trần Phong cũng cho rằng chuyện này thật đáng mừng.
Lại vui sướng hào hứng thêm nửa tiếng, Trần Phong mới đi ngủ.
"Binh nhì Trần Phong! Bước ra khỏi hàng!"
Trần Phong chợt mở mắt.
Một lần nữa, lại thấy được cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thao trường, phi cơ, bầu trời vạn dặm không mây, tháp chuông to lớn và nền khoa học kỹ thuật...
Còn có "khuôn mặt đáng ghét" vuông vứt của Đinh Hổ.
Hắn lẩm nhẩm trong lòng, hóa ra, đã trôi qua một tháng.
Mình lại nằm mơ!
À không, mình lại trở lại!
Bắt đầu đếm ngược.
10 9 8..3 2 1
"Vẫn còn ngẩn người? Chạy mười vòng quanh thao trường cho tôi!"
Đếm ngược vừa kết thúc, Đinh Hổ lại xông tới, nét mặt dữ tợn như đúc, vẫn gầm thét như đúc.
Lại một lần xuyên tới ngàn năm sau, trước sau như một vẫn bắt đầu từ việc chạy vòng quanh thao trường.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.
Trần Phong thầm hạ quyết tâm.
Mọi chuyện dường như đã sáng tỏ.
Đây là lần thứ ba, chắc chắn không phải là chuyện ngoài ý muốn gì gì đó.
Có thể kết luận, cứ mỗi tối ngày 26 hằng tháng, mình sẽ mơ thấy giấc mộng này, tất nhiên, chính là xuyên tới ngàn năm sau!
Tháng sau cũng sẽ như thế.
Có thể làm người chuyên chở, sao chép ca khúc này lâu dài được.
Vậy thì lần này, cũng được xem là tác giả của "Vô vị", không biết tên tuổi của mình có lưu đến ngàn năm sau không nhỉ?
Chung Lôi thì sao?
Cô nàng vẫn được lưu danh chứ?
Trần Phong hận không thể tự mình chắp thêm cánh, nhanh chóng bay về ký túc xá, dùng trí tuệ nhân tạo lên mạng tìm hiểu một chút xem sao.
"Bảo cậu chạy vòng, cậu lại cười ngây ngô gì đó! Chạy thêm mười vòng nữa! Tổng cộng 20 vòng!"
Thanh âm của Đinh Hổ từ xa xa bay tới.
Trần Phong: Má nó!