Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 28 : Già Mà Không Đứng Đắn

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 28: Già Mà Không Đứng Đắn
"Mọi người đừng cố khuyên tôi, ý tôi đã quyết, tạm biệt."
Nói xong hắn chắp tay rời đi, không muốn giải thích gì thêm.
Hắn sợ nếu hắn giải thích, chính hắn sẽ buộc miệng nói ra những lời không nên nói, càng sợ hơn chính mình không đành lòng đi, lưu lại cùng mọi người, đồng thời sẽ lãng phí thời gian.
Rốt cuộc khi rời khỏi quân doanh, quay đầu đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những ngọn núi xa dần, Trần Phong không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại trong lòng hắn lại cảm thấy nặng trĩu.
Vẫn là những người đó nhưng giao tình đã biến hóa, điều đó khiến Trần Phong vừa cảm giác mình và thế giới này hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng lưu luyến không muốn rời.
Như gió thoảng mây bay, nhưng lại khiến cây cối lặng yên lay động, thay đổi tư thế.
Trở về quê, ở khu nhà phúc lợi, tình cảnh của Trần Phong so với trước giống nhau như đúc.
Hắn vui vẻ, khi còn ở một thế giới khác, cả ngày bận rộn không rảnh rỗi, ngày qua ngày không thể thôi suy nghĩ, không cần biết là suy nghĩ về nhân sinh, hay là học cách nạp năng lượng, thậm chí còn không có khoảng trống để giải trí.
Cuộc sống bận rộn mà tầm thường như vậy vừa khiến hắn cảm thấy chán nản, lại còn khiến hắn bất lực.
Ngược lại, ở đây rất tốt, vừa vô lo vô nghĩ, thời gian lại đặc biệt tự do.
Có thể không tự do sao?
So với người khác, mỗi tháng trong năm của hắn đều trọn vẹn.
Dù đã lãng phí 4 tháng, vẫn còn dư lại tám tháng để hắn tự chi phối.
Cũng vì đó chính là Trần Phong, nếu một học bá lấy được đãi ngộ như vậy, nhân sinh thỏa thỏa này có thể khiến người đó treo cổ.
Trần Phong không sắc bén như vậy, hắn chính là một phàm nhân từ trong xương tủy.
Đây là lần thứ ba hắn tiến vào mộng cảnh này, nhưng phẩm chất sinh hoạt cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Trò chuyện cùng Chung Lôi đại lão của tương lai này, chẳng qua chỉ khiến hắn nhẹ nhàng hơn một chút, cũng không khiến hắn kiếm nhiều thêm một phân tiền, ngược lại còn phải chi là 5 vạn.
Nếu như phân chia hiệu suất lợi dụng ngón tay vàng của hắn, chỉ sợ có là cha hắn thì cũng thất bại.
Đọc võng văn trên dưới 300 lần, Trần Phong tự mình biết rõ nhưng hắn không cho đó là nhục, thậm chí còn cảm thấy chuyện này là đương nhiên, miễn là hắn được sống nhàn nhãn như vậy.
Con người mà, sống cả đời, giàu có đến mấy cũng không thể thoát được sinh lão bệnh tử.
Có "bàn tay vàng", mình lại bận bịu hơn cả một con cún.
Không có nó, thì cứ ung dung mà sống thôi, sao phải xoắn?
Tại sao cứ phải u sầu?
Bị từ chối rồi lại mất mát?
Không có nó, cùng lắm thì buồn vài giây, nhưng cảm xúc vô nghĩa này cũng sẽ nhanh biến mất.
Dù sao, hết thảy đều nằm trong dự liệu.
Chỉ cần ban đầu không ôm ấp hy vọng xa vời, thì làm sao có thể thất vọng được?
Sao hắn có thể lạc quan như vậy à, hẳn là thiên phú nhỉ?
Sau đó, Trần Phong dành 8 tháng còn lại, điên cuồng học âm nhạc.
So với những gian nan của lần trước, lần này dễ dàng hơn rất nhiều.
Bất kể là kỹ xảo diến tấu hay là nhạc lý cơ bản, hắn đều đạt được trình độ nhuần nhuyễn, điều này giúp cho quá trình học âm nhạc của hắn trở nên rất dễ dàng, ít nhất không còn giống lúc trước, không phải tiêu hao tinh lực và thời gian để đọc hiểu đoạn Khúc Phổ của một ca khúc nữa.
Bây giờ, cơ bản hắn đã nắm vững sheet nhạc, có thể đệm đàn từng đoạn từng đoạn.
Nhưng não vẫn chưa siêu đến mức nhìn phát nhớ luôn, có thể mường tượng cả bài trong đầu, rồi đệm được cả bài.
Đó là thiên phú, không học được, có ước ao cũng chẳng được.
Mặc dù có chút chậm chạp, nhưng may thay, thời gian vẫn dư dả.
Có câu, chim én sợ bay không kịp nên phải bay trước, hắn chẳng qua là bay trước một chút mà thôi.
Trong vòng tám tháng sau đó, Trần Phong làm năm chuyện.
Thứ nhất, chăm chỉ khổ luyện, ngoài đàn ghi-ta, phải nắm vững thêm một loại nhạc cụ khác, đó chính là vua của các loại nhạc cụ, ngọn nguồn của mọi loại nhịp điệu, Piano.
Thứ hai, trau dồi kỹ năng đánh đàn ghi-ta, đến mức thuần thục, lưu loát. Trình độ hiện tại của hắn tương đương với trình độ của một người bình thường khổ luyện 10 năm.
Nhưng trình độ 10 năm không có nghĩa là kỹ năng của hắn rất tốt, mà chỉ đạt trình độ tầm trung thôi.
Bất kỳ ai đều có thể học diễn tấu, nhưng muốn diễn tấu đạt mức tuyệt phẩm, thì chỉ có thiên tài mới làm được.
Những người có năng khiếu, dù khổ luyện cả đời thì cũng chỉ có thể khiến bản lĩnh không bị mai một mà thôi.
Người thường nếu muốn khổ luyện vài chục năm để trong một buổi sáng trở nên vang danh?
Tỉnh lại đi, chuyện như thế chỉ xảy ra trong mơ mà thôi.
Nếu anh có thể làm được, vậy thì lý do chỉ có một, anh không phải là người bình thường, anh là một thiên tài nhưng bộc lộ hơi trễ mà thôi.
Thứ ba, hắn dựa theo kế hoạch, học thêm bốn ca khúc của Chung Lôi, bao gồm cả ca khúc mới biết - "Khô Khan".
Thứ tư, phỏng theo thành công trước đó, học thêm ba ca khúc của một nam ca sĩ có tên là Lương Nguyên.
Cuối cùng, mỗi ngày bỏ ra hai giờ, kiên trì hoạt động tăng cường thể chất, bao gồm 1 tiếng tập thể lực, và 1 tiếng tập luyện đối kháng tự do.
Ca khúc của nam ca sĩ, hắn chọn của Lương Nguyên, bởi người này có chút đặc biệt.
Lương Nguyên thành danh vào năm 2028, so với Chung Lôi thì muộn hơn mấy năm.
Nhưng anh ta thuộc dạng người có tài nhưng thành đạt muộn, lúc thành danh đã là 39 tuổi, tính ra bây giờ đã 30 có lẻ, lớn hơn Chung Lôi những 9 tuổi.
Sở dĩ Trần Phong chọn anh ta, thứ nhất là bởi vì anh ta quá nổi, quá giỏi.
Mặc dù Lương Nguyên không bì được so với Chung Lôi, nhưng theo đánh giá của nhiều nhà sử học nghệ thuật, thì thời đó, anh ta vẫn xếp trong top 1000.
Như vậy, đăng cấp và năng lực của anh ta và Lộ Vy sàn sàn nhau.
Nguyên nhân thứ hai chính là, trong mắt Trần Phong, Nguyên Lôi là kẻ "già mà không đứng đắn".
Anh ta lớn hơn Chung Lôi cả bó tuổi như vậy, mà lại dám theo đuổi Chung Lôi!
Mặc dù anh ta khổ sở theo đuổi rất nhiều năm nhưng vẫn không có kết quả, nhưng vẫn khiến Trần Phong cảm thấy khó chịu.
Làm người thì phải tự biết thân biết phận chứ!
Anh mau nhìn cái thẻ căn cước của anh đi, xem cái ngày sinh kia kìa, là Lương Tịnh Như đã cho anh "dũng khí" sao hả? ("Dũng Khí" là tên bài hát do ca sĩ Lương Tịnh Như thể hiện)
Cho nên, đối với cái loại người như thế này á hả, cần phải dạy cho hắn một bài học, để hắn biết cái gì gọi là chính trực ngay thẳng, cái gì gọi là tự biết thân biết phận!
Mà Chung Lôi cũng chẳng ưa gì anh ta, cho nên, trong tiểu sử của cô nàng không hề nhắc đến người này, dù chỉ một chữ.
Tiểu sử có rất nhiều, trước đây Trần Phong đã bỏ lỡ, không ngờ lại có thứ "rác rưởi" như vậy.
Mà lần này Trần Phong cũng mắc lỗi.
Sau khi một mạch học xong bốn ca khúc của Chung Lôi, hắn mới bắt đầu lướt nhanh một loạt tiểu sử.
Phạm vi lướt của hắn tập trung ở các giai đoạn gần với thời đại mình sống, lượn lượn một hồi lại bỏ sót Lương Nguyên.
Ca khúc của Lương Nguyên chủ yếu theo phong cách dân ca trữ tình, ca từ đều hàm súc, âm luật cũng vô cùng cuốn hút, giọng hát giàu cảm xúc và trôi chảy như đi vào lòng người.
Trần Phong nghe qua, cảm giác cũng không tệ lắm, rất đồng cảm, liền để ý nhiều hơn, nghiên cứu thêm một chút về cuộc đời của anh ta, sau đó mới phát hiện vấn đề.
Ngay lập tức, Trần Phong liền quyết định sẽ chép chết anh ta luôn, chỉ hận thời gian chỉ còn một tháng, tham thì thâm nên hắn chỉ chép ba bài.
Có điều, Trần Phong cũng không gấp, lần mộng sau, hắn lại tiếp tục chép.
Chớ nói hắn quá đáng, dù sao cũng chẳng thân quen, nên chẳng thấy áy náy, mà dù có là người quen, hắn cũng chẳng muốn buông tha!