Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 27 : Nghĩa Vụ Quân Sự

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 27: Nghĩa Vụ Quân Sự
Sáng sớm hôm sau, Trần Phong thức dậy rất sớm, hắn vệ sinh cá nhân xong thì ngân nga « Vô Vị » cho đến khi vào thang máy.
Là một tên quân nhân dự bị, đúng sáu giờ sáng mỗi ngày phải thức dậy, sáu giờ rưỡi bắt đầu phải tập thể dục buổi sáng, hoàn thành một tiếng luyện tập thể lực, sau đó sẽ ăn bữa sáng dinh dưỡng.
Cửa thang máy mở ra, tấm mặt vuông vức của Đinh Hổ bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
Trong trại huấn luyện lính dự bị, huấn luyện và tân binh đều ở cùng trong một cao ốc ký túc xá, nhưng các huấn luyện ở tầng cao còn tân binh ở tầng thấp.
"Trần Phong, chào buổi sáng."
Đinh Hổ chào hỏi.
Trần Phong hé ra một nụ cười, "Chào buổi sáng huấn luyện viên."
Nói xong hắn không nói gì nữa, nhưng không ngờ Đinh Hổ bên cạnh lại dường như rất hứng thú với việc trò chuyện, "Bài cậu mới hát là « Vô Vị » của Chung Lôi đại sư."
Trần Phong sững sờ, "Hả? Đại Sư?"
Tuy cách gọi của Đinh Hổ với Chung Lôi tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Trần Phong lại trực tiếp tê liệt cả người.
Trong đầu hắn nổi lên hình ảnh Chung Lôi Đại Sư phiên bản "lão sư", sau khi hát xong « Vô Vị » thì dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn.
"Không đúng sao? Chẳng lẽ cậu không thích bà ấy? Vậy tại sao cậu lại hát bài debut của bà ấy?"
Trần Phong thẫn thờ gật đầu, "Thích, rất thích."
Anh Hổ đúng là chuyên gia, chỉ nghe đôi ba câu, chẳng những biết được đó là bài hát gì, của ai, mà thậm chí còn biết rõ đây là bài debut của cô nàng.
1000 năm trôi qua, có trời mới có bao nhiêu sự lựa chọn tinh tế trong kho tàng âm nhạc nhưng anh Hổ lại thông thuộc bài hát của Chung Lôi như lòng bàn tay.
Quả là một fan chân chính, lúc trước sao hắn lại không biết chứ?
Đúng là không nhìn ra, trong não anh Hổ còn thiết lập phương diện này, quả là không nên trông người mà bắt hình dong.
"Cậu hát cũng không tệ, ít nhất là không “lạc lối”."
Hôm nay cũng là một ngày chẳng vui vẻ gì, Trần Phong không muốn nói chuyện, nhưng trong thang máy chỉ có hai người, Đinh Hổ đã nói lại không dừng được.
"Cảm ơn lời khen của huấn luyện viên." Không nói thì cũng không được, có giả ngốc thì cũng vô ích, Trần Phong dứt khoát hỏi: "Huấn luyện cảm thấy ca từ và lời nhạc của « Vô Vị » thế nào?"
Đinh Hổ nghiêm túc suy nghĩ hai giây, "Cậu hỏi thật đúng lúc, tác giả viết lời và phổ nhạc bài này là cùng một người, cùng tên với cậu đó. Có tin đồn cho rằng người tên Trần Phong kia đã giác ngộ cho Đại sư, nhưng tôi không cho là như vậy. Nếu ông ta thật sự lợi hại như thế, sao có thể chỉ viết ra được một ca khúc? Cá nhân tôi cảm thấy, bài hát này nếu không phải là vì Chung Lôi Đại Sư hát, thì cũng chưa chắc đã êm tai. Người kia đúng là chó ngáp phải ruồi, ngẫu nhiên viết được một bài không tệ rồi được Chung Lôi Đại Sư coi trọng mà thôi."
Trần Phong: Trời đựu…
Thuận tiện tôi van cầu anh đừng có nghiêng về phía Đại Sư mà dội cho tôi một gáo nước lạnh!
Thật là lúng túng!
Thời gian như nước, đảo mắt là 4 tháng đã trôi qua, rốt cuộc thì Trần Phong cũng đạt được ước muốn rời khỏi quân doanh.
Đúng vậy, lần này hắn phải mất đến 4 tháng, cuối cùng mới được giải thoát.
Có lẽ là vì vụ việc ngoài ý muốn lúc đầu, lại có lẽ là vì thể năng thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn, nên trải nghiệm của hắn ở quân doanh cũng khá dễ dàng.
Dù hắn cố ý giữ một khoảng cách với mọi người nhưng lại không thể ngăn được tình hữu nghị đập vào mặt.
Trong 4 tháng này, mỗi ngày hắn đều nhắc nhở bản thân phải rời đi.
Nhưng hắn luôn không tự chủ được mà nói trong lòng, rằng tạm biệt đột ngột vào hôm nay rất khó xử nên phải tìm thời gian thích hợp để nói.
Thật ra thì quân đội cũng không tệ, ăn ngon mặc đẹp, muốn cái gì có cái đó.
Mỗi ngày trông như huấn luyện khô khan nhưng kỳ thật cũng có thể tiến bước, nâng cao thể chất, nhất là sau khi trải qua thời gian thích nghi của hai tháng đầu, lúc toàn bộ tân binh bắt đầu có tư cách tiếp xúc vũ khí, hắn cảm thấy vui đến quên cả trời đất.
Là đàn ông, ai mà không yêu vũ khí?
Ai lại không muốn cảm thụ khoái cảm của tiếng súng nổ?
Chỉ đơn giản là vì sinh ra ở thời đại hòa bình nên không thể trở thành một người lính, dĩ nhiên cũng không đủ dũng khí đi lính, làm một người dân bình thường, hắn chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, không có cơ hội thật sự chạm vào nó.
Làm một thanh niên không có chí hướng gì, chỉ thành tâm muốn trở thành một thanh niên Cá Mặn tốt (cá muối/ cá chết), hoàn toàn không lý tưởng thời đại, Trần Phong tuyệt đối không muốn thừa nhận mình lười biếng, nhưng rất rõ ràng và sự thật đã chứng minh, hắn Cá Mặn rồi, hắn mê mệt binh khí ở thời đại mới không cần nguyên nhân.
Một khẩu súng trông thì không có gì khác thường, nhưng chỉ cần một phát là có thể làm nổ tung mấy tấn đá lớn.
Một chiếc máy bay tác chiến đơn có thể bay lên bay xuống trên không trung như một con ruồi.
Một chiếc phi cơ có kích thước tương đương với một chiếc du thuyền, nhưng lại có thể bắn từ mặt đất vào quỹ đạo không gian.
Những thứ cao cấp thế này, một đê bảo hộ thấp kém như hắn trước kia, đều không có cách nào tiếp xúc được, mọi thứ khiến hắn không thể chớp mắt.
Dù trong một ngàn năm qua, cải tiến kỹ thuật của loài người đã tiến hóa từ đốt rẫy gieo hạt đến những con chip Nano mạnh mẽ, nó thật sự thay đổi rất nhiều.
Nhưng lúc trước hắn chỉ là một đê bảo hộ, chỉ tiếp xúc với những sản phẩm dân dụng, không thể thấy được mức độ biến hóa lớn nhất của khoa học kỹ thuật của thời đại này.
Nhưng lần này hắn ở trong quân đội lâu hơn hai tháng, thậm chí còn bắt đầu có cơ hội tiếp xúc những thứ dụng cụ hiện đại nhất này, hắn mới ý thức được, trong năm trăm năm qua, Chính phủ Trái Đất đã thật làm được rất nhiều thứ.
Ít nhất thì nội dung khoa học kỹ thuật giữa dân sự và quân sự, chính là hai thời đại khác nhau!
Sự chênh lệch này chỉ có thể dùng điểm đầu và cuối của Cách mạng công nghiệp để hình dung.
Cho nên đây là lần đầu tiên hắn lần trở về sau 4 tháng ròng rã.
Chỉ đến khi không thể tiếp tục dây dưa, hắn rốt cục mới hạ quyết tâm nói câu rời đi.
Trần Phong lựa chọn chủ động thối lui, khiến nhiều người bao gồm Đinh Hổ thở dài và tiếc nuối.
Dù sao trong bốn tháng này, biểu hiện của hắn quả thực rất tốt.
Nhất là trong hai tháng huấn luyện cơ bản, không nói đến việc học văn mà chỉ nói về huấn luyện quân sự, biểu hiện của hắn có thể nói là hoàn mỹ.
Sau hai tháng luyện tập thực chiến cường độ cao thì có kém đi một chút, nhưng cũng coi là đã trên tiêu chuẩn trung bình.
Sao Trần Phong có thể nói với bọn họ rằng hai tháng trước, sở dĩ hắn “xịn” như vậy là vì đây là lần thứ ba hắn làm tân binh rồi!
Tất cả nội dung huấn luyện hắn đều đã thuộc như lòng bàn tay.
Cho dù là ý tưởng đột phát gia luyện của Đinh Hổ cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Thái độ của mọi người đối với hắn có chỗ bất đồng, nhưng chi tiết huấn luyện lại hoàn toàn nhất trí.
Trần Phong biết rõ ở việc cường hóa thể năng ở đây có thể được thừa kế sau khi tỉnh mộng nên lại càng ra sức luyện tập, có được ưu thế của một "Học sinh học lại" sao có thể không nhất kỵ tuyệt trần?
"Haiz, gần đây tôi muốn báo cáo lên cấp trên để đưa cậu lên làm giám sát nhưng cậu… haiz."
Lúc đưa hắn đi, Đinh Hổ vẫn còn đang tiếc nuối.
Trần Phong khách sáo nói, "Anh Hổ đừng như vậy, mọi người đều có chí hướng khác nhau."
"Cái gì mà mọi người đều có chí hướng khác nhau! Cậu có biết chủ động ngừng nghĩa vụ quân sự là có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là cậu sẽ trở thành đê bảo hộ! Lấy vợ kết hôn đều sẽ gặp khó khăn.
Cậu không thể có cơ hội tiếp xúc với người khác phái có công việc chính thức. Hơn nữa, đời này cậu không thể ngóc đầu lên được! Cậu và ít nhất ba đời nhà cậu đều sẽ bị đóng cái mác đê bảo hộ!"
Những người bên cạnh cũng khuyên, "Đúng vậy, anh Phong là người có năng lực, sao anh không giải thích lại liền…"
"Dù cái gọi là nghĩa vụ quân sự này của chúng ta có thể được coi như khá thoải mái, nói là mỗi người đều có thể tự do lựa chọn, nhưng kỳ thật cũng không tự do như vậy. Hoặc cậu từ chối ngay khi được lựa chọn, một khi đã đến, nếu rút lui mà không có lý do chính đáng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Lúc trước Trần Phong thật sự không biết chuyện này, dù sao trước đây hắn đều ở hạng chót, không ngờ đến khi trở thành kẻ xuất sắc mà lại chủ động chạy trốn lại còn có hậu quả kèm theo.
Nhưng đã sớm biết tương lai, thì khám phá đối với chuyện cưới vợ đẻ con gì đó, đối với Trần Phong mà nói thì hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Một năm sau mọi người rồi cũng sẽ chết, muốn những thứ đó để làm gì chứ.