Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 32 : Bị Nhận Nhầm Thành Người Khác

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 32: Bị Nhận Nhầm Thành Người Khác
Trần Phong cười ha hả, đáp:
"Ý nghĩa vô cùng lớn đấy! Đây chính là vốn liếng để chúng ta đàm phán với công ty tiếp theo, thậm chí, có thể gọi là nước cờ đầu đấy! Chứ cô cảm thấy, dựa vào tình hình của chúng ta lúc này, nếu liên hệ với Q-Tone thì sẽ nhận được loại đãi ngộ gì chứ?"
Chung Lôi sững sờ:
"Phải xếp hàng và chờ đợi lâu hơn cả bên Cool Song?"
"Dĩ nhiên, hơn nữa, chắc chắn 100% chỉ ký được loại hợp đồng kém nhất. Nhưng bây giờ, chúng ta lại từ chối điều kiện ưu đãi tương đương với hợp đồng hạng B của Cool Song, để đầu quân cho Q-Tone. Chỉ cần chúng ta đưa ra bằng chứng cụ thể, thì chắc chắn Q-Tone sẽ sắp xếp người ưu tiên đàm phán với chúng ta trước, hơn nữa, nhá định sẽ coi trọng "Vô Vị" và tạo mọi điều kiện thuận lợi để quảng bá nó."
Chung Lôi rốt cuộc bừng tỉnh, yên lặng bật ngón cái:
"Lợi hại, anh quả thật là lợi hại. Nhưng tôi còn một vấn đề chưa rõ lắm."
"Nói xem."
"Tôi cảm thấy anh rất thông minh, nhưng tại sao anh chôn chân ở đây hơn nửa năm, mà chỉ có thể làm một tên nhân viên quèn vậy?"
Trần Phong nhún nhún vai:
"Phân biệt đối xử, khuôn phép công sở, hiểu chứ?"
"Hiểu rồi. Anh nói xem, tại sao người ta không thể sống đơn giản một chút chứ?"
"Kết quả của sống đơn giản, chính là chúng ta sẽ bị Chu A bóp chết trong lòng bàn tay dễ như ăn cháo. Nhưng bây giờ, chúng ta chẳng những tìm được đường sống trong cõi chết, mà còn lợi dụng âm mưu của anh ta để kiếm được chút "vốn liếng", lật ngược tình thế. Tôi nghĩ, nếu như Chu A biết được những chuyện này, chắc chắn sẽ buồn nôn hơn cả việc ăn phải hai cân ruồi."
Chung Lôi che miệng, cười không ngừng:
"Giống như con muỗi trả thù con voi, liền chích một phát lên đầu con voi?"
Trần Phong lắc đầu:
"Hiện tại hắn là con voi, nhưng sau này thì không chắc. Hiện tại, chúng ta là con muỗi, nhưng không thể mãi là con muỗi. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, cứ ghi sổ nợ lại, sau này tính một thể."
Chờ đến xế chiều, Lâm Hữu Ích thực sự gọi lại, đưa ra điều kiện còn tốt hơn cả hợp đồng hạng B.
Điều kiện vẫn là nội dung của hợp đồng hạng B, nhược điểm là có thêm năm năm trói buộc, ưu điểm là tỷ lệ chia hoa hồng giữa nền tảng và nhà cung cấp tăng từ 3:7 lên 5:5.
Chia hoa hồng kiểu 5:5 thế này, giống với điều kiện hợp đồng hạng A, thông thường phải là ca sĩ hàng đầu trong nước, hoặc có công ty hàng đầu quảng bá, mới có tư cách nhận được.
Hiện tại, Chung Lôi chỉ là một ca sĩ hát quán Bar ở Hán Châu, một ca sĩ tép riu, một gương mặt mới mà thôi, thế nhưng lại đưa ra điều kiện này, quả thật kinh người.
Vì dụ dỗ cô nàng mắc câu, quả thật, Lâm Hữu Ích đã không tiếc bất kỳ giá nào.
Đương nhiên, dựa theo tính toán của Lâm Hữu Ích và Chu A, sau khi ký hợp đồng, cá khúc của Chung Lôi sẽ lập tức bị nhốt vào lồng sắt, lưu lượng phân chia là 7:3 hay 5:5, căn bản không khác nhau là mấy.
0 nhân với vô hạn cũng bằng 0.
Cú điện thoại đúng lúc này của Lâm Hữu Ích, vừa hợp tình hợp lý, lại ngoài dự liệu của Chung Lôi, thế mà Trần Phong lại đoán đúng.
Nhờ chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, mà lần này, cô nàng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Trần Phong giao cho.
Cô nàng tỏ ý rằng mình đang mắc kẹt ở quê, không thể đi được, rất cảm ơn Lâm tổng đã tán thưởng, bản thân cô nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nên mong rằng nếu có thể thì Lâm tổng có thể scan một bản hợp đồng gửi qua email, hoặc fax qua cho cô nàng ký được không.
Cô nàng sẽ tự in ra, sau đó ký tên, rồi bổ sung thêm bản sao của thẻ căn cước, chuyển phát nhanh về Hán Châu. Sau này khi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, sẽ trở về đóng dấu bổ sung.
Lâm Hữu Ích thấy âm mưu đã thực hiện được, cũng không nghi ngờ gì, nửa giờ sau liền scan bản hợp đồng, gửi đến hòm thư của Chung Lôi.
Trần Phong thấy vậy, vỗ tay thật kêu:
"Thành công rồi! Bây giờ, chúng ta lập tức đặt vé máy bay, trong tối nay bay thẳng đến Ngư Thành! Tìm Q-Tone! Phần bưu kiện này, chính là cánh cửa thắng lợi của chúng ta!"
"Ừm!" Chung Lôi đáp rất nhanh, móc điện thoại ra đặt vé, sau vài phút, cô nàng hơi đỏ mặt, buông điện thoại di động xuống:
"Chúng ta gặp phải một vấn đề. "
"Hôm nay không chuyến bay nào sao?" Trần Phong dò hỏi.
"Không phải là, sáu giờ chiều nay vẫn còn có một chuyến, vẫn kịp. Nhưng là, tôi chỉ còn 500, nếu mua vé máy bay trong ngày thì không được chiết khấu, vé của một người là 1100, khứ hồi là 2200. Tổng cộng chi phí qua lại của hai người là 4400. Chúng ta còn phải ở Ngư Thành ít nhất là hai ngày đi, khách sạn ở Ngư Thành, thuê một phòng đơn tốn 300 đến 400 mỗi ngày, còn cộng cả chi phí ăn uống, ít nhất cũng phải 7000...Anh..."
Trần Phong ngẩng đầu nhìn trời:
"Tiền tiết kiệm của tôi đều đem hết cho cô để chế tác rồi. Trong thẻ của tôi bây giờ, quá lắm cũng chỉ được 700 thôi."
Giây trước còn hả lòng hả dạ, giây sau lại cảm nhận được sự nghèo túng đến mức xấu hổ.
Cho nên ngay từ đầu, Trần Phong chưa từng có ý định đi đến thành phố khác để bán tác phẩm, một khi xa nhà, đánh rắm cũng tính phí.
Thật sự không nghĩ tới, cuối cùng Trần Phong cũng phải bỏ tiền ra.
Vừa vặn hôm qua có một người trả tiền thuê nhà, Trần Phong vốn định ngày mai sẽ đến ngân hàng gửi vào thẻ để nộp vào tài khoản của công ty.
Việc gấp phải tùy cơ ứng biến, tạm mượn số tiền này vậy.
Có điều, theo quy định của công ty, trong vòng một tuần hắn phải bổ sung khoản tiền này vào tài khoản công ty, nếu không là toi mạng.
Mặc dù số tiền không lớn, nhưng vẫn tính là tham ô công quỹ, Trần Phong làm như vậy là rất mạo hiểm.
Vì đi Ngư Thành, Trần Phong còn trả thêm một cái giá khác nữa.
Hắn vừa xin nghỉ một ngày, không thể lại xin nghỉ thêm 2 ngày nữa.
Làm vậy, lãnh đạo chắc chắn sẽ không hài lòng, nhưng Trần Phong liều một phen, giấy khám bệnh lúc trước chưa kịp ghi ngày tháng, cưỡng ép xin nghỉ bệnh vậy.
Khi hai người ngồi máy bay đi Ngư Thành, tâm trạng của hắn vẫn trĩu nặng.
Lần này quả thực đã bỏ ra vốn lớn rồi.
Nếu như lại ra quân bất lợi, e rằng hắn phá sản mất thôi.
Hai người đến sân bay Ngư Thành thì cũng đã gần 9h tối.
Hai người mua vé khoang phổ thông, chỗ ngồi tương đối gần cửa khoang, máy bay vừa dừng là hai người lập tức đi xuống.
Vừa tiến vào đại sảnh sân bay, hơi nóng lập tức phả vào mặt.
Chung Lôi chau mày:
"Nóng quá đi!"
Trần Phong gật đầu:
"Có hơi nóng thật!"
So với Hán Châu, Ngư Thành nằm giáp phía Nam, khí hậu ấm áp hơn rất nhiều.
Lúc này rõ ràng đã là ban đêm, nhưng bên trong đại sảnh vẫn tấp nập người ra kẻ vào, sân bay lại chẳng tiếc tiền mà mở máy sưởi, làm cho hai người nóng chịu không nổi.
"Quái quỷ thật, trễ thế này rồi mà sao trong sảnh nội địa vẫn nhiều người như thế nhỉ?"
Trần Phong nhún vai, "Ai biết được."
Vừa nói, hắn vừa cởi áo khoác xuống, vắt lên tay:
"Cô cũng cởi áo khoác ra đi, mặt nhễ nhại mồ hôi cả rồi, vừa nóng vừa lạnh như thế, dễ cảm lắm."
Chung Lôi dường như có chút do dự.
"Chúng ta vất vả lắm mới tới được đây, lại còn đánh cược tất cả tài sản, cô sẽ không mong mình bị cảm lúc này đó chứ?" Trần Phong vội vàng bổ sung.
Chung Lôi bất đắc dĩ gật đầu, lúc này mới nhăn nhó cởi áo khoác màu trắng xuống.
Chờ sau khi cô nàng cởi xuống, Trần Phong mới hiểu được vì sao cô nàng lại rầy rà như vậy.
Hóa ra, chiếc áo cổ lọ màu lam bên trong vô cùng bó sát, làm nổi bật chiếc eo thon và khuôn ngực cao ngất.
Đường cong quyến rũ như vậy, lại đang ở sảnh sân bay tấp nập người, nhìn có vẻ đặc biệt lóa mắt, không ít người dồn dập đổ mắt nhìn sang.
Chung Lôi không quen bị người ta chú ý như thế, bèn nâng áo khoác lên che kín khuôn mặt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
"Gì vậy trời!"
Giọng nói của cô nàng vì cách một tầng áo khoác mà trở nên ồm ồm.
Trần Phong cũng cảm thấy tình huống có vẻ kỳ lạ.
Mặc dù Chung Lôi cực kỳ xinh đẹp, mặc trang phục ôm sát thế này đúng là lộ ra đường cong lả lướt, tùy tiện chụp một tấm hình cũng có thể khiến Internet rầm rộ một hồi, nhưng ánh mắt của những người xung quanh có vẻ quá nhiệt tình rồi.
Cảm giác giống như đang nhìn một ngôi sao có tiếng tăm vậy.
Nhưng chính vào lúc ấy, cách hai ngườ một khoảng không xa, cũng không biết là ai đã lớn giọng hô lên:
"Oa! Lộ Vy ở kia kìa!"
Hay lắm, đám người đông nghịt chợt ào ào ùa tới.
Cả Trần Phong và Chung Lôi đều bị dọa cho giật mình, liên tục lùi về phía sau, tận lực giữ khoảng cách với đám đông náo loạn kia.
Trần Phong như gặp phải kẻ địch:
"Hỏng bét, bị nhận nhầm rồi, đợi lát nữa tôi sẽ hấp dẫn sự chú ý của những người này, yểm trợ cô trốn đi."
Chung Lôi hỏi: "Yểm trợ thế nào được?"
Nhìn đám đông đang dần dần áp sát, Trần Phong nghiến răng:
"Tôi sẽ cởi quần! Trần truồng mà chạy!"
Chung Lôi: "....Phải liều mạng như vậy luôn à!"
"Hết cách rồi, cô không biết được độ điên cuồng của Truy Tinh Tộc (chỉ những người theo chân ngôi sao) đâu. Nhỡ may, đám người này như ong vỡ tổ xông lên, khó mà bảo đảm sẽ không xảy ra sự cố."