Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 33 : Mối Quan Hệ Giữa Ca Sĩ Và Nhạc Sĩ
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 33: Mối Quan Hệ Giữa Ca Sĩ Và Nhạc Sĩ
Chung Lôi nghe vậy thì cực kỳ sốt ruột, cô vội kéo áo khoác xuống, chỉ vào mặt của mình mà la lớn:
"Tôi không phải Lộ Vy! Các ngươi nhìn cho kĩ này! Tôi không phải Lộ Vy!"
Đám người vốn hỗn loạn, nghe vậy mới hơi hơi tỉnh táo lại.
"Ồ, hình như không phải đâu? Hình như cô ấy cao hơn Lộ Vy."
"Ngực cũng lớn hơn một chút."
"Lúc nãy, kẻ nào hô lên vậy?"
Một âm thanh yếu ớt cất lên:
"Là tôi, thật ra tôi không biết Lộ Vy, tôi chỉ thấy cô ấy thật xinh đẹp, giống như ngôi sao vậy, nên tự cho rằng cô ấy chính là Lộ Vy."
"Vậy cũng được hả? Làm một Truy Tinh Tộc chuyên nghiệp một chút đi."
"Nào có, thực ra tôi chỉ đi ngang qua xem náo nhiệt thôi, tôi không có truy tinh (theo đuổi ngôi sao)."
"Được rồi. Thật ra cũng không thể chỉ trách cậu, cô nữ sinh này rất đặc biệt, trông rất có khí chất, ắt hẳn cũng là một ngôi sao, chẳng qua là không nổi danh như Lộ Vy mà thôi."
Trò chuyện xong xuôi, những người này cũng giữ được phép lịch sự, nói xin lỗi với Trần Phong và Chung Lôi.
Thậm chí, có người còn muốn xin chữ ký của Chung Lôi, khiến cô nàng luống cuống tay chân, nhưng không thể từ chối được nhiệt tình của người ta, đành nhận lấy giấy bút ký lên.
Cô nàng thiết nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế, thôi thì luyện tay một chút, cũng tốt mà.
Lại ngay lúc này, một "trạm phát" khác lại hô lên:
"Lộ Vy đến rồi!"
"Quả thật là Lộ Vy đó!"
Chỉ trong chớp mắt, đám người trước mặt đã chạy mất tăm.
Chung Lôi ngớ người nhìn cây bút trong tay, còn có cả quyển sổ nữa.
Người vốn đang chờ cô nàng ký tên, đã mất tăm.
Một sảnh lớn như vậy, chỉ riêng góc chỗ hai người đứng là trống không.
Chênh lệch rõ ràng như vậy, ở bên góc bên kia, người người nối gót chen vai nhau, đông đúc.
Người lúc trước lại lộn trở về, túm lấy bút sổ tử tay Chung Lôi, chỉ quăng ra một câu:
"Thật xin lỗi, Lộ Vy bảo mọi người phải xếp hàng mới được ký tên."
Lời còn chưa dứt, người cũng đã phóng đi xa, không thấy tung tích.
Trần Phong thở dài:
"Đừng nhìn nữa, cô cũng không cần phải hâm mộ đâu. Sau này cô sẽ nổi tiếng hơn cả cô ấy, ước chừng, phải mười lần chứ chẳng chơi."
Trần Phong không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể nói sự thật.
Chung Lôi quay ngoắt sang chỗ khác, nhanh chân hướng về phía cửa:
"Tôi nào có hâm mộ!"
Trần Phong không vạch trần cô nàng.
Cho đến hai người gọi xe, đăng ký khách sạn ở ngoại ô, ai về phòng nấy, Chung Lôi mới lên tiếng:
"Được rồi, vừa rồi tôi đã nói dối. Tôi vốn nghĩ rằng mình sẽ không để ý. Không chỉ một lần tự nhủ với bản thân rằng, làm âm nhạc không phải để nổi tiếng, mà chỉ vì đam mê. Nhưng nhìn phản ứng của người khác như vậy, tôi vẫn có chút hụt hẫng."
Trần Phong lắc đầu:
"Ai cũng sẽ vậy."
"Anh nói rằng, sau này tôi sẽ nổi tiếng hơn cả Lộ Vy sao? Hiện tại, cô ấy sắp đạt đến đỉnh cao danh vọng rồi. Tôi lại không có gia thế, không có tài nguyên như cô ấy. Anh không học âm nhạc nên không hiểu được nghề này tốn biết bao nhiêu tiền của đâu. Tôi quả thật không thể so bì với cô ấy, tôi không thể vượt qua cô ấy."
Trần Phong chỉ cười cười:
"Cô nói sai hai câu rồi. Một là, cô ấy chưa đạt đỉnh. Hai là, cô nhất định sẽ làm được."
"Cám ơn lời chúc tốt lành của anh." Chung Lôi gật đầu, trở về phòng.
Trần Phong lại không vội vàng rửa mặt đi ngủ.
Không ngờ hôm nay Lộ Vy cũng bay đến đây, có lẽ cô ấy ngồi ở khoang hạng nhất, nên mới không chạm mặt.
Không biết Lộ Vy đến Ngư Thành làm gì, nhưng nhất định đây là sự trùng hợp không tốt mấy.
Mà sự đối lập giữa Chung Lôi và Lộ Vy hôm nay, đã gõ cho hắn một hồi chuông báo động.
Phải suy nghĩ cách để đàm phán thuận lợi với Q-Tone, không thể chỉ dựa vào bản hợp đồng của Cool Song được, nếu nhỡ may, vừa mới bắt đầu, ngay cả cửa Q-Tone cũng không vào được, thì quả thực đùa hơi lố rồi.
Dù sao thì cái giá bỏ ra lần này cũng quá lớn, hai người không thể thua được, càng không thể kéo dài thêm.
Trần Phong quan sát bố trí trong phòng đơn của khách sạn, trong lòng lại rỉ máu.
Cái khách sạn rách này, ngay cả chốt mở cửa sổ cũng rỉ sét, vang lên âm thanh cọt kẹt chói tai.
Máy điều hòa không khí mặc dù đã mở, nhưng chỉ có thể nghe được âm thanh ong ong.
TV không phải là kiểu màng hình siêu mỏng hiện đại, mà là một kiểu cổ lỗ sĩ từ đời nảo đời nao.
Tóm lại, giá thuê phòng của một khách sạn như thế này ở Hán Châu, cùng lắm là 100 thôi.
Căn bản không tư cách gọi là khách sạn, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là nhà nghỉ.
Nhưng ở một nơi kinh tế phát triển như Ngư Thành, cái dạng nhà nghỉ này là có giá 488 một đêm!cái này phá quán trọ ngọn đang lúc lại muốn 488 một đêm! Hoàn mỹ kỳ danh viết giá đặc biệt! Lại còn bảo là số đẹp!
Hiện tại, hai người phải thuê những hai căn phòng, trì hoãn thêm một ngày, lại tính thêm cả tiền ăn uống, thì mỗi ngày ít nhấy cũng tốn 1200, 1300.
Cao lắm thì chỉ có thể trụ được trong ba ngày.
Sau năm phút do dự, Trần Phong móc điện thoại ra, gọi cho Trịnh Nhu.
Trần Phong xã giao khách sáo một phen rồi mới nói rõ ý đồ.
Mặc dù Trần Phong cảm thấy chuyện nhờ đỡ như thế này quả thật có chút xấu hổ, nhưng phía Trịnh Nhu lại cực kỳ thoải mái đáp ứng.
Lần này Lộ Vy đến Ngư Thành là muốn tổ chức concert.
Cũng nhân cơ hội này, Trịnh Nhu muốn đến chào hỏi một vài xí nghiệp nổi danh và một số kênh quan trọng, trong đó bao gồm cả bộ phận bản quyền của Q-Tone.
Thậm chí, Tổng giám đốc của Q-Tone cũng sẽ đích thân xuất hiện trong concert của Lộ Vy, ngồi ở ghế VIP.
"Như thế này, sáng mai tôi sẽ đến trụ sở chính của Q-Tone, lúc trao đổi với Mã tổng, cũng chính là người quản lý bản quyền bên đó, Mã Thiên Hoa, tôi sẽ đưa số điện thoại của cậu cho anh ta. Anh ta nhất định sẽ lưu lại, sẽ giúp cậu sắp xếp một cuộc hẹn. Người mà tôi giới thiệu, chắc chắn anh ta sẽ không dây dưa lâu đâu, hẳn là trong hai ngày sẽ có kết quả."
Trần Phong liên tục cám ơn.
Trịnh Nhu lại trêu chọc:
"Trần tiên sinh, cậu cũng thiên vị quá đấy. Lúc trước, Trần Lê muốn mua bài hát của cậu, cậu cũng chẳng thèm bán. Bây giờ thì hay lắm, chẳng những cho cô bé kia hát, mà còn giúp đỡ cô bé bán ca khúc nữa cơ đấy."
Trần Phong nghe vậy cũng không thể làm gì khác hơn là bật cười ha hả, định lừa gạt cho qua ải.
Hắn theo Chung Lôi đến Ngư Thành, dĩ nhiên không phải vì gạt Chung Lôi, mà bởi vì bài hát này có hơn nửa vốn là tiền của hắn.
"Được rồi, tôi cũng không truy hỏi cậu làm gì, mấy người làm nghệ thuật như các cậu ấy à, thiếu gì lý do."
Trần Phong thực sự chịu không thấu ý ngầm trong lời nói này của Trịnh Nhu, chỉ có thể tiếp tục cười giả lả.
Cũng may, Trịnh Nhu không xoắn xuýt đến vấn đề này nữa, lập tức biểu lộ mục đích thật sự của cô ấy.
Hóa ra, Trịnh Nhu muốn nói tốt giúp Mạch Huy.
Theo ý của Trịnh Nhu thì cô ấy hy vọng Trần Phong và Mạch Huy không so đo đến chuyện cũ nữa.
Nếu có thể, hy vọng Trần Phong có thể đem bài hát mà lúc trước hắn định bán cho Hà Gia Kỳ, để Hà Gia Kỳ nghe qua một chút.
Nếu gặp là Trần Phong của trước kia, hắn nhất định sẽ lấp liếm cho qua, tránh xa cái tên Mạch Huy này càng xa càng tốt, nhưng lần này, tình thế đã khác.
Đây là lý do hắn không muốn nhờ cậy vào ai cả. Bởi vì một khi mở miệng, chắc chắn sẽ mắc nợ ân tình, và không thể làm theo ý mình nữa.
Càng trưởng thành, con người càng không thể sống như ý.
"Không thành vấn đề. Chị Nhu, chờ tôi hoàn thiện bài hát này xong, tôi nhất định sẽ tìm Hà Gia Kỳ."
"Cứ quyết định thế nhé."
Kỳ thực, Trịnh Nhu đã làm một chuyện không phù hợp với nguyên tắc cho lắm, cô ấy đã đem bản Demo của "Vô Vị" cho Mạch Huy và Hà Gia Kỳ nghe.
Mạch Huy vừa nghe xong, lập tức hối hận xanh ruột.
Trong tình huống bình thường, ca sĩ thường sẽ có tiếng nói hơn nhạc sĩ.
Nhưng nếu năng lực của nhạc sĩ đạt đến trình độ nhất định, thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ đảo ngược.
Nếu nắm trong tay một bài hát đỉnh cao, thì một ca sĩ có thể sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm, hay nói cách khác chỉ trong một đêm cá chép hóa rồng.
Đây cũng là lý do vì sao, mặc dù tạm thời Lộ Vy không mua ca khúc của Trần Phong, nhưng vẫn muốn Trịnh Nhu giữ liên hệ với hắn ta.
Chung Lôi nghe vậy thì cực kỳ sốt ruột, cô vội kéo áo khoác xuống, chỉ vào mặt của mình mà la lớn:
"Tôi không phải Lộ Vy! Các ngươi nhìn cho kĩ này! Tôi không phải Lộ Vy!"
Đám người vốn hỗn loạn, nghe vậy mới hơi hơi tỉnh táo lại.
"Ồ, hình như không phải đâu? Hình như cô ấy cao hơn Lộ Vy."
"Ngực cũng lớn hơn một chút."
"Lúc nãy, kẻ nào hô lên vậy?"
Một âm thanh yếu ớt cất lên:
"Là tôi, thật ra tôi không biết Lộ Vy, tôi chỉ thấy cô ấy thật xinh đẹp, giống như ngôi sao vậy, nên tự cho rằng cô ấy chính là Lộ Vy."
"Vậy cũng được hả? Làm một Truy Tinh Tộc chuyên nghiệp một chút đi."
"Nào có, thực ra tôi chỉ đi ngang qua xem náo nhiệt thôi, tôi không có truy tinh (theo đuổi ngôi sao)."
"Được rồi. Thật ra cũng không thể chỉ trách cậu, cô nữ sinh này rất đặc biệt, trông rất có khí chất, ắt hẳn cũng là một ngôi sao, chẳng qua là không nổi danh như Lộ Vy mà thôi."
Trò chuyện xong xuôi, những người này cũng giữ được phép lịch sự, nói xin lỗi với Trần Phong và Chung Lôi.
Thậm chí, có người còn muốn xin chữ ký của Chung Lôi, khiến cô nàng luống cuống tay chân, nhưng không thể từ chối được nhiệt tình của người ta, đành nhận lấy giấy bút ký lên.
Cô nàng thiết nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế, thôi thì luyện tay một chút, cũng tốt mà.
Lại ngay lúc này, một "trạm phát" khác lại hô lên:
"Lộ Vy đến rồi!"
"Quả thật là Lộ Vy đó!"
Chỉ trong chớp mắt, đám người trước mặt đã chạy mất tăm.
Chung Lôi ngớ người nhìn cây bút trong tay, còn có cả quyển sổ nữa.
Người vốn đang chờ cô nàng ký tên, đã mất tăm.
Một sảnh lớn như vậy, chỉ riêng góc chỗ hai người đứng là trống không.
Chênh lệch rõ ràng như vậy, ở bên góc bên kia, người người nối gót chen vai nhau, đông đúc.
Người lúc trước lại lộn trở về, túm lấy bút sổ tử tay Chung Lôi, chỉ quăng ra một câu:
"Thật xin lỗi, Lộ Vy bảo mọi người phải xếp hàng mới được ký tên."
Lời còn chưa dứt, người cũng đã phóng đi xa, không thấy tung tích.
Trần Phong thở dài:
"Đừng nhìn nữa, cô cũng không cần phải hâm mộ đâu. Sau này cô sẽ nổi tiếng hơn cả cô ấy, ước chừng, phải mười lần chứ chẳng chơi."
Trần Phong không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể nói sự thật.
Chung Lôi quay ngoắt sang chỗ khác, nhanh chân hướng về phía cửa:
"Tôi nào có hâm mộ!"
Trần Phong không vạch trần cô nàng.
Cho đến hai người gọi xe, đăng ký khách sạn ở ngoại ô, ai về phòng nấy, Chung Lôi mới lên tiếng:
"Được rồi, vừa rồi tôi đã nói dối. Tôi vốn nghĩ rằng mình sẽ không để ý. Không chỉ một lần tự nhủ với bản thân rằng, làm âm nhạc không phải để nổi tiếng, mà chỉ vì đam mê. Nhưng nhìn phản ứng của người khác như vậy, tôi vẫn có chút hụt hẫng."
Trần Phong lắc đầu:
"Ai cũng sẽ vậy."
"Anh nói rằng, sau này tôi sẽ nổi tiếng hơn cả Lộ Vy sao? Hiện tại, cô ấy sắp đạt đến đỉnh cao danh vọng rồi. Tôi lại không có gia thế, không có tài nguyên như cô ấy. Anh không học âm nhạc nên không hiểu được nghề này tốn biết bao nhiêu tiền của đâu. Tôi quả thật không thể so bì với cô ấy, tôi không thể vượt qua cô ấy."
Trần Phong chỉ cười cười:
"Cô nói sai hai câu rồi. Một là, cô ấy chưa đạt đỉnh. Hai là, cô nhất định sẽ làm được."
"Cám ơn lời chúc tốt lành của anh." Chung Lôi gật đầu, trở về phòng.
Trần Phong lại không vội vàng rửa mặt đi ngủ.
Không ngờ hôm nay Lộ Vy cũng bay đến đây, có lẽ cô ấy ngồi ở khoang hạng nhất, nên mới không chạm mặt.
Không biết Lộ Vy đến Ngư Thành làm gì, nhưng nhất định đây là sự trùng hợp không tốt mấy.
Mà sự đối lập giữa Chung Lôi và Lộ Vy hôm nay, đã gõ cho hắn một hồi chuông báo động.
Phải suy nghĩ cách để đàm phán thuận lợi với Q-Tone, không thể chỉ dựa vào bản hợp đồng của Cool Song được, nếu nhỡ may, vừa mới bắt đầu, ngay cả cửa Q-Tone cũng không vào được, thì quả thực đùa hơi lố rồi.
Dù sao thì cái giá bỏ ra lần này cũng quá lớn, hai người không thể thua được, càng không thể kéo dài thêm.
Trần Phong quan sát bố trí trong phòng đơn của khách sạn, trong lòng lại rỉ máu.
Cái khách sạn rách này, ngay cả chốt mở cửa sổ cũng rỉ sét, vang lên âm thanh cọt kẹt chói tai.
Máy điều hòa không khí mặc dù đã mở, nhưng chỉ có thể nghe được âm thanh ong ong.
TV không phải là kiểu màng hình siêu mỏng hiện đại, mà là một kiểu cổ lỗ sĩ từ đời nảo đời nao.
Tóm lại, giá thuê phòng của một khách sạn như thế này ở Hán Châu, cùng lắm là 100 thôi.
Căn bản không tư cách gọi là khách sạn, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là nhà nghỉ.
Nhưng ở một nơi kinh tế phát triển như Ngư Thành, cái dạng nhà nghỉ này là có giá 488 một đêm!cái này phá quán trọ ngọn đang lúc lại muốn 488 một đêm! Hoàn mỹ kỳ danh viết giá đặc biệt! Lại còn bảo là số đẹp!
Hiện tại, hai người phải thuê những hai căn phòng, trì hoãn thêm một ngày, lại tính thêm cả tiền ăn uống, thì mỗi ngày ít nhấy cũng tốn 1200, 1300.
Cao lắm thì chỉ có thể trụ được trong ba ngày.
Sau năm phút do dự, Trần Phong móc điện thoại ra, gọi cho Trịnh Nhu.
Trần Phong xã giao khách sáo một phen rồi mới nói rõ ý đồ.
Mặc dù Trần Phong cảm thấy chuyện nhờ đỡ như thế này quả thật có chút xấu hổ, nhưng phía Trịnh Nhu lại cực kỳ thoải mái đáp ứng.
Lần này Lộ Vy đến Ngư Thành là muốn tổ chức concert.
Cũng nhân cơ hội này, Trịnh Nhu muốn đến chào hỏi một vài xí nghiệp nổi danh và một số kênh quan trọng, trong đó bao gồm cả bộ phận bản quyền của Q-Tone.
Thậm chí, Tổng giám đốc của Q-Tone cũng sẽ đích thân xuất hiện trong concert của Lộ Vy, ngồi ở ghế VIP.
"Như thế này, sáng mai tôi sẽ đến trụ sở chính của Q-Tone, lúc trao đổi với Mã tổng, cũng chính là người quản lý bản quyền bên đó, Mã Thiên Hoa, tôi sẽ đưa số điện thoại của cậu cho anh ta. Anh ta nhất định sẽ lưu lại, sẽ giúp cậu sắp xếp một cuộc hẹn. Người mà tôi giới thiệu, chắc chắn anh ta sẽ không dây dưa lâu đâu, hẳn là trong hai ngày sẽ có kết quả."
Trần Phong liên tục cám ơn.
Trịnh Nhu lại trêu chọc:
"Trần tiên sinh, cậu cũng thiên vị quá đấy. Lúc trước, Trần Lê muốn mua bài hát của cậu, cậu cũng chẳng thèm bán. Bây giờ thì hay lắm, chẳng những cho cô bé kia hát, mà còn giúp đỡ cô bé bán ca khúc nữa cơ đấy."
Trần Phong nghe vậy cũng không thể làm gì khác hơn là bật cười ha hả, định lừa gạt cho qua ải.
Hắn theo Chung Lôi đến Ngư Thành, dĩ nhiên không phải vì gạt Chung Lôi, mà bởi vì bài hát này có hơn nửa vốn là tiền của hắn.
"Được rồi, tôi cũng không truy hỏi cậu làm gì, mấy người làm nghệ thuật như các cậu ấy à, thiếu gì lý do."
Trần Phong thực sự chịu không thấu ý ngầm trong lời nói này của Trịnh Nhu, chỉ có thể tiếp tục cười giả lả.
Cũng may, Trịnh Nhu không xoắn xuýt đến vấn đề này nữa, lập tức biểu lộ mục đích thật sự của cô ấy.
Hóa ra, Trịnh Nhu muốn nói tốt giúp Mạch Huy.
Theo ý của Trịnh Nhu thì cô ấy hy vọng Trần Phong và Mạch Huy không so đo đến chuyện cũ nữa.
Nếu có thể, hy vọng Trần Phong có thể đem bài hát mà lúc trước hắn định bán cho Hà Gia Kỳ, để Hà Gia Kỳ nghe qua một chút.
Nếu gặp là Trần Phong của trước kia, hắn nhất định sẽ lấp liếm cho qua, tránh xa cái tên Mạch Huy này càng xa càng tốt, nhưng lần này, tình thế đã khác.
Đây là lý do hắn không muốn nhờ cậy vào ai cả. Bởi vì một khi mở miệng, chắc chắn sẽ mắc nợ ân tình, và không thể làm theo ý mình nữa.
Càng trưởng thành, con người càng không thể sống như ý.
"Không thành vấn đề. Chị Nhu, chờ tôi hoàn thiện bài hát này xong, tôi nhất định sẽ tìm Hà Gia Kỳ."
"Cứ quyết định thế nhé."
Kỳ thực, Trịnh Nhu đã làm một chuyện không phù hợp với nguyên tắc cho lắm, cô ấy đã đem bản Demo của "Vô Vị" cho Mạch Huy và Hà Gia Kỳ nghe.
Mạch Huy vừa nghe xong, lập tức hối hận xanh ruột.
Trong tình huống bình thường, ca sĩ thường sẽ có tiếng nói hơn nhạc sĩ.
Nhưng nếu năng lực của nhạc sĩ đạt đến trình độ nhất định, thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ đảo ngược.
Nếu nắm trong tay một bài hát đỉnh cao, thì một ca sĩ có thể sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm, hay nói cách khác chỉ trong một đêm cá chép hóa rồng.
Đây cũng là lý do vì sao, mặc dù tạm thời Lộ Vy không mua ca khúc của Trần Phong, nhưng vẫn muốn Trịnh Nhu giữ liên hệ với hắn ta.