Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 35 : Không Có Chứng Cứ
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 35: Không Có Chứng Cứ
Sau một lúc bận bịu, khoảng một tiếng sau, hai người sóng vai nhau từ trụ sở Q-Tone đi ra.
Quay đầu nhìn lại, dưới trời chiều, quần thể kiến trúc tráng lệ vẫn đứng yên, lẳng lặng như cũ.
Ánh nắng óng ánh, phản chiếu trên mặt nước của vịnh biển bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Trần Phong giơ tay lên, trong tay hắn chính là bản hợp đồng.
Hợp đồng rất nhẹ, nhưng lại vô hình nặng trịch.
Trần Phong biết rõ, đối với chính mình mà nói, đây chính là cánh cửa tiền tài, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Còn đối với Chung Lôi mà nói, đây chính là cánh cửa để cô nàng thẳng bước đến danh vọng rực rỡ.
"Anh cảm thấy, bài hát này của chúng ta có thể nổi tiếng sao?"
Lúc đang chờ xe, Chung Lôi thuận miệng hỏi.
Trần Phong buồn bực nói:
"Chuyện cũng đã xong rồi, cô lại lo được lo mất hả?"
Chung Lôi lắc đầu
"Không phải là lo được lo mất, chỉ là đột nhiên rất muốn nghe sự khẳng định từ anh mà thôi."
"Được rồi, tin tôi đi, nhất định sẽ bùng nổ, được chưa?"
Kế hoạch của hai vốn là dừng chân ở Ngư Thành ba ngày hai đêm, nhưng lại không ngờ rằng, chỉ mới sang ngày thứ hai thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Trả phòng, đổi vé máy bay, hai người ai nấy đều phong trần mệt mỏi bay về Hán Châu ngay trong đêm.
Sau khi về đến nhà, rốt cuộc, Trần Phong cũng an lòng.
Mỗi đêm ở Ngư Thành đều tốn kém những 488, dù rằng bây giờ Trần Phong đã không còn thiếu tiền, nhưng vẫn thấy sợ.
Sợ nghèo.
Rạng sáng hôm sau, Trần Phong dậy thật sớm, rửa mặt, sau đó ra ngoài chạy bộ.
"Vô Vị" đã quyết định xong, chỉ chờ đến cuối tuần là chính thức phát hành, xác nhận hiệu quả.
Chuyện quan trọng tiếp theo mà hắn cần phải làm, chính là hoàn thiện "Đêm Đã Khuya" và "Khô Khan", vạn lần không thể để tự tay Chung Lôi viết ra.
Mà hắn xin nghỉ bệnh những 3 ngày, hiện tại vẫn còn dư lại 2 ngày. Trần Phong dự định ra ngoài trốn tránh, không trở về nhà nữa.
Hắn muốn tránh Chung Lôi, thuận tiện giả vờ ra ngoài tìm kiếm linh cảm, đợi đến lúc trở về, là đã hoàn thiện xong ca khúc, không cho cô nàng bất kỳ cơ hội trao đổi gì.
Trần Phong thực sự sợ, sợ nhỡ may đột nhiên Chung Lôi gõ cửa phòng hắn, sau đó ném ra một câu:
"Tôi cũng bắt đầu viết ca khúc rồi, ở đây có đoạn nhịp điệu, anh nghe một chút xem sao."
Như vậy, chẳng phải quá bi kịch rồi sao?
Không có chỗ nào để đi, lại không thể trở về nhà, hắn quyết định tìm một quán net gần chung cư Wesley, thuê một phòng nhỏ.
Hai ngày sau đó, ngoại trừ buổi tối phải ra ngoài tìm khách sạn để ngủ, hắn đều ru rú trong quán nét.
Hắn định tiếp tục bổ sung thêm các kiến thức căn bản liên quan đến sáng tác, nhất là kỹ xảo soạn nhạc điện tử.
Thêm nhiều kỹ năng cũng không thể đè chết người, cứ nắm thêm càng nhiều kiến thức càng tốt.
Lại không nghĩ đến, hơn 9h tối đêm đó, khi Trần Phong vừa bước ra khỏi phòng riêng, chuẩn bị đến khách sạn, liền chạm mặt đồng nghiệp.
Lúc này, có muốn trốn cũng chẳng kịp nữa.
"Ồ? Trần Phong, không phải là anh xin nghỉ bệnh sao?"
Giữa đám người, có một người đàn ông đeo mắt kính, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm nhìn hắn,
"Đang bệnh, mà còn đến đây chơi game, đúng là bệnh nặng đến đâu cũng không cản nổi Firewire (tên game) nhỉ!"
Trần Phong cau mày.
Thật là xui xẻo, lại đụng phải tên này.
Người thanh niên đeo mắt kiếng này tên là Chu Vân Ba, là đồng nghiệp của Trần Phong.
Hai người vẫn luôn không hợp nhau, luôn ngứa mắt lẫn nhau.
Bên cạnh Chu Vân Ba đều là bạn bè của cậu ta.
Nếu đã gặp mặt ở quán net như thế này, chắc chắn ngày mai Chu Vân Ba sẽ khua môi múa mép mách lẻo, đâm thọc hắn ở trong công ty.
"Mắc mớ gì tới cậu."
Dù sao cũng mắc oán, Trần Phong không thèm tốn nước bọt với đối phương, mắng xong một câu liền lách qua, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Từ cửa sau đi ra, hắn nhún nhún vai, hướng về phía mặt đất, hứ hai cái: "Xúi quẩy."
Rạng sáng hôm sau, hắn bị quản lý trực tiếp - Lâm Đức gọi lên công ty.
"Chẳng phải cậu xin nghỉ bệnh sao? Tại sao tối hôm qua Chu Vân Ba đi quán net lại gặp được cậu hả?"
Trong phòng làm việc của giám đốc ở khu cấp cao, nét mặt của Lâm Đức u ám, nổi giận đùng đùng chất vấn.
Nhiệt độ trong phòng dường như bị hạ thấp.
Chu Vân Ba vốn là tâm phúc của Lâm Đức, căn bản mà nói, hai người này chính là cá mè một lứa, Trần Phong đối với tình cảnh của mình bây giờ chẳng có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn.
Làm việc ở đây hơn nửa năm, Trần Phong đã sớm hiểu thấu hết tất cả.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn cứ giậm chân tại chỗ, không có cơ hội thăng chức.
Bị cấp trên dìm nghỉm như vậy, ai mà thăng cho nổi.
Trần Phong không có ý định đần độn "treo cổ" trên ngọn cây này.
Ngay cả lúc chưa nằm mộng, hắn đã quyết tâm nhảy việc, liên tục nộp CV đến những công ty khác.
Hắn cũng từng đi phỏng vấn nhiều lần, nhưng kết quả chẳng mấy khả quan, mà phúc lợi cho nhân viên ở đây lại cực lớn, nên hắn vẫn lưỡng lự mãi, chưa chủ động đệ đơn xin nghỉ.
"Tôi đi quán net để tra xem có cách nào để nhanh khỏi bệnh hay không."
Bình thường, Trần Phong là người rất thành thật, nhưng ở công ty, hắn bịa đặt nói dối nhiều đến mức mặt chẳng đỏ tim chẳng thèm đập nhanh luôn.
Dù lý do này đưa ra rất tức cười, người bình thường chẳng ai tin nổi, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng mấy.
Lâm Đức vỗ bàn một cái:
"Nói bậy! Cậu đi chơi game thì có, cái này không phải là bị bệnh xin nghỉ, mà là vô cớ bỏ việc!"
Trần Phong xòe ngón tay ra:
"Quản lý Lâm, hiện tại tôi vẫn còn 7 ngày phép năm, chưa sử dụng ngày nào. Mặt khác, anh nói tôi chơi game, nhưng anh có tận mắt nhìn thấy không? Chu Vân Ba có quay video lại không?"
Hắn quyết tâm có chết cũng không nhận.
Lâm Đức cũng chẳng có bằng chứng để tóm hắn.
"Hai ngày trước, cậu thu tiền của người thuê, tiền đâu rồi? Sao còn chưa nộp vào tài khoản của công ty?"
Thua keo này ta bày keo khác, Lâm Đức lại tấn công.
Trần Phong cũng chẳng sợ.
Hắn và Chung Lôi chia 5 vạn theo tỷ lệ 3:7, hiện tại, trong thẻ của hắn có tới hơn 3 vạn đấy!
"Hôm qua, trước khi tôi đi quán net, đã đến cây ATM nộp tiền vào tài khoản của công ty rồi. Vừa chuyển khoản tối hôm qua, nên muộn nhất thì trưa nay sẽ nhận được. Dựa theo quy định của công ty, lần này đâu thể xem là quá hạn chứ?"
Hoàn cảnh nơi làm việc hiểm ác như vậy, Trần Phong vẫn có thể sống tốt, hiển nhiên không phải nhờ vào may mắn.
Là một cáo già, dĩ nhiên Trần Phong sẽ chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn.
Không có biện pháp nào để bắt bẻ hắn nữa, Lâm Đức chỉ có thể khoát tay:
"Thôi được rồi, cậu ra ngoài trước đi. Sau này, tốt nhất là nghiêm túc làm việc cho tôi. Một, hai tháng này, tôi sẽ để ý đến cậu!"
Trần Phong hỏi ngược lại
"Chẳng lẽ lại co người muốn khiếu nại tôi sao?"
Lời ngầm chính là, tôi không bị khiếu nại, anh bô bô cái gì?
Lâm Đức: "... cậu cút ra ngoài cho tôi!"
Trần Phong nhún vai:
"Hôm nay, tôi vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép, quản lý Lâm, nếu không có chuyện cần nói nữa, tôi về trước đây."
"Cậu..."
Ngón tay Lâm Đức treo giữa không trung, mà bóng dáng Trần Phong đã chẳng thấy đâu nữa rồi.
Cái tê "đòn tinh" này thế mà chẳng cho anh ta chút mặt mũi, thua thiệt một chút xíu cũng không ăn.
Chờ qua mấy phút, Chu Vân Ba ngó dáo dác rồi đi vào phòng làm việc của Lâm Đức.
"Quản lý, anh ta nói như thế nào?"
Lâm Đức tức giận trừng mắt nhìn Chu Vân Ba:
"Lần sau đừng có báo cáo với tôi những chuyện vô căn cứ như thế này nữa. Cậu muốn chỉnh hắn, tốt nhất phải tóm được chứng cứ cái đã. Cút ra ngoài!"
Chu Vân Ba vô cùng oan ức:
"Lúc em đụng phải anh ta, anh ta đã tắt máy lâu rồi, em cũng hết cách!"
Lâm Đức gật đầu:
"Thôi bỏ đi. Cái tên khốn kia, tôi không tin không trị được cậu ta."
Lúc Trần Phong đi ngang qua đại sảnh của công ty, lại bị người phía sau gọi lại.
"Anh Phong, mới vừa rồi Lâm béo gọi anh vô phòng làm việc của hắn làm gì vậy?"
Người vừa tới tên là Đường Sương, là cô gái ngoan ngoãn đáng yêu, vào làm việc cùng lúc với Trần Phong.
Cũng không biết là bởi vì gần tuổi nhau, hay vì vào làm việc cùng một đợt, mà Đường Sương rất thích nói chuyện với Trần Phong.
Trần Phong cực kỳ nghi ngờ, Chu Vân Ba ác với mình như vậy, tám chín phần mười là vì Đường Sương.
Rõ ràng hai người bọn họ trong sạch, nhưng chẳng hiểu sao vẫn bị tiểu nhân ghen tị.
Quả nhiên là hồng nhan họa thủy, người xưa nói chẳng sai bao giờ.
Trần Phong bĩu môi một cái:
"Không có gì, anh và Lâm béo chỉ thảo luận một chút về triết học nhân sinh mà thôi."
"Ha Ha, anh Phong, anh thật là hài hước" Đường Sương nháy mắt mấy cái, "Buổi tối anh có rảnh không? Em rất muốn đi xem "Iron Man 3", nhưng đi một mình thì hơi sợ."
Trần Phong quả quyết lắc đầu:
"Không được, anh còn có việc."
Hắn quả thật có việc cần phải làm.
Tối nay trở về, phải đàn cho Chung Lôi nghe "Đêm Đã Khuya" và "Khô Khan".
Tình cảnh của hắn hiện tại ở công ty càng lúc càng chật vật, nói không chừng một ngày nào đó phải cuốn gói cút đi.
Phải khiến bản thân trở nên lớn mạnh, kiếm thật nhiều tiền, càng sớm càng tốt.
Sau một lúc bận bịu, khoảng một tiếng sau, hai người sóng vai nhau từ trụ sở Q-Tone đi ra.
Quay đầu nhìn lại, dưới trời chiều, quần thể kiến trúc tráng lệ vẫn đứng yên, lẳng lặng như cũ.
Ánh nắng óng ánh, phản chiếu trên mặt nước của vịnh biển bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Trần Phong giơ tay lên, trong tay hắn chính là bản hợp đồng.
Hợp đồng rất nhẹ, nhưng lại vô hình nặng trịch.
Trần Phong biết rõ, đối với chính mình mà nói, đây chính là cánh cửa tiền tài, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Còn đối với Chung Lôi mà nói, đây chính là cánh cửa để cô nàng thẳng bước đến danh vọng rực rỡ.
"Anh cảm thấy, bài hát này của chúng ta có thể nổi tiếng sao?"
Lúc đang chờ xe, Chung Lôi thuận miệng hỏi.
Trần Phong buồn bực nói:
"Chuyện cũng đã xong rồi, cô lại lo được lo mất hả?"
Chung Lôi lắc đầu
"Không phải là lo được lo mất, chỉ là đột nhiên rất muốn nghe sự khẳng định từ anh mà thôi."
"Được rồi, tin tôi đi, nhất định sẽ bùng nổ, được chưa?"
Kế hoạch của hai vốn là dừng chân ở Ngư Thành ba ngày hai đêm, nhưng lại không ngờ rằng, chỉ mới sang ngày thứ hai thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Trả phòng, đổi vé máy bay, hai người ai nấy đều phong trần mệt mỏi bay về Hán Châu ngay trong đêm.
Sau khi về đến nhà, rốt cuộc, Trần Phong cũng an lòng.
Mỗi đêm ở Ngư Thành đều tốn kém những 488, dù rằng bây giờ Trần Phong đã không còn thiếu tiền, nhưng vẫn thấy sợ.
Sợ nghèo.
Rạng sáng hôm sau, Trần Phong dậy thật sớm, rửa mặt, sau đó ra ngoài chạy bộ.
"Vô Vị" đã quyết định xong, chỉ chờ đến cuối tuần là chính thức phát hành, xác nhận hiệu quả.
Chuyện quan trọng tiếp theo mà hắn cần phải làm, chính là hoàn thiện "Đêm Đã Khuya" và "Khô Khan", vạn lần không thể để tự tay Chung Lôi viết ra.
Mà hắn xin nghỉ bệnh những 3 ngày, hiện tại vẫn còn dư lại 2 ngày. Trần Phong dự định ra ngoài trốn tránh, không trở về nhà nữa.
Hắn muốn tránh Chung Lôi, thuận tiện giả vờ ra ngoài tìm kiếm linh cảm, đợi đến lúc trở về, là đã hoàn thiện xong ca khúc, không cho cô nàng bất kỳ cơ hội trao đổi gì.
Trần Phong thực sự sợ, sợ nhỡ may đột nhiên Chung Lôi gõ cửa phòng hắn, sau đó ném ra một câu:
"Tôi cũng bắt đầu viết ca khúc rồi, ở đây có đoạn nhịp điệu, anh nghe một chút xem sao."
Như vậy, chẳng phải quá bi kịch rồi sao?
Không có chỗ nào để đi, lại không thể trở về nhà, hắn quyết định tìm một quán net gần chung cư Wesley, thuê một phòng nhỏ.
Hai ngày sau đó, ngoại trừ buổi tối phải ra ngoài tìm khách sạn để ngủ, hắn đều ru rú trong quán nét.
Hắn định tiếp tục bổ sung thêm các kiến thức căn bản liên quan đến sáng tác, nhất là kỹ xảo soạn nhạc điện tử.
Thêm nhiều kỹ năng cũng không thể đè chết người, cứ nắm thêm càng nhiều kiến thức càng tốt.
Lại không nghĩ đến, hơn 9h tối đêm đó, khi Trần Phong vừa bước ra khỏi phòng riêng, chuẩn bị đến khách sạn, liền chạm mặt đồng nghiệp.
Lúc này, có muốn trốn cũng chẳng kịp nữa.
"Ồ? Trần Phong, không phải là anh xin nghỉ bệnh sao?"
Giữa đám người, có một người đàn ông đeo mắt kính, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm nhìn hắn,
"Đang bệnh, mà còn đến đây chơi game, đúng là bệnh nặng đến đâu cũng không cản nổi Firewire (tên game) nhỉ!"
Trần Phong cau mày.
Thật là xui xẻo, lại đụng phải tên này.
Người thanh niên đeo mắt kiếng này tên là Chu Vân Ba, là đồng nghiệp của Trần Phong.
Hai người vẫn luôn không hợp nhau, luôn ngứa mắt lẫn nhau.
Bên cạnh Chu Vân Ba đều là bạn bè của cậu ta.
Nếu đã gặp mặt ở quán net như thế này, chắc chắn ngày mai Chu Vân Ba sẽ khua môi múa mép mách lẻo, đâm thọc hắn ở trong công ty.
"Mắc mớ gì tới cậu."
Dù sao cũng mắc oán, Trần Phong không thèm tốn nước bọt với đối phương, mắng xong một câu liền lách qua, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Từ cửa sau đi ra, hắn nhún nhún vai, hướng về phía mặt đất, hứ hai cái: "Xúi quẩy."
Rạng sáng hôm sau, hắn bị quản lý trực tiếp - Lâm Đức gọi lên công ty.
"Chẳng phải cậu xin nghỉ bệnh sao? Tại sao tối hôm qua Chu Vân Ba đi quán net lại gặp được cậu hả?"
Trong phòng làm việc của giám đốc ở khu cấp cao, nét mặt của Lâm Đức u ám, nổi giận đùng đùng chất vấn.
Nhiệt độ trong phòng dường như bị hạ thấp.
Chu Vân Ba vốn là tâm phúc của Lâm Đức, căn bản mà nói, hai người này chính là cá mè một lứa, Trần Phong đối với tình cảnh của mình bây giờ chẳng có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn.
Làm việc ở đây hơn nửa năm, Trần Phong đã sớm hiểu thấu hết tất cả.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn cứ giậm chân tại chỗ, không có cơ hội thăng chức.
Bị cấp trên dìm nghỉm như vậy, ai mà thăng cho nổi.
Trần Phong không có ý định đần độn "treo cổ" trên ngọn cây này.
Ngay cả lúc chưa nằm mộng, hắn đã quyết tâm nhảy việc, liên tục nộp CV đến những công ty khác.
Hắn cũng từng đi phỏng vấn nhiều lần, nhưng kết quả chẳng mấy khả quan, mà phúc lợi cho nhân viên ở đây lại cực lớn, nên hắn vẫn lưỡng lự mãi, chưa chủ động đệ đơn xin nghỉ.
"Tôi đi quán net để tra xem có cách nào để nhanh khỏi bệnh hay không."
Bình thường, Trần Phong là người rất thành thật, nhưng ở công ty, hắn bịa đặt nói dối nhiều đến mức mặt chẳng đỏ tim chẳng thèm đập nhanh luôn.
Dù lý do này đưa ra rất tức cười, người bình thường chẳng ai tin nổi, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng mấy.
Lâm Đức vỗ bàn một cái:
"Nói bậy! Cậu đi chơi game thì có, cái này không phải là bị bệnh xin nghỉ, mà là vô cớ bỏ việc!"
Trần Phong xòe ngón tay ra:
"Quản lý Lâm, hiện tại tôi vẫn còn 7 ngày phép năm, chưa sử dụng ngày nào. Mặt khác, anh nói tôi chơi game, nhưng anh có tận mắt nhìn thấy không? Chu Vân Ba có quay video lại không?"
Hắn quyết tâm có chết cũng không nhận.
Lâm Đức cũng chẳng có bằng chứng để tóm hắn.
"Hai ngày trước, cậu thu tiền của người thuê, tiền đâu rồi? Sao còn chưa nộp vào tài khoản của công ty?"
Thua keo này ta bày keo khác, Lâm Đức lại tấn công.
Trần Phong cũng chẳng sợ.
Hắn và Chung Lôi chia 5 vạn theo tỷ lệ 3:7, hiện tại, trong thẻ của hắn có tới hơn 3 vạn đấy!
"Hôm qua, trước khi tôi đi quán net, đã đến cây ATM nộp tiền vào tài khoản của công ty rồi. Vừa chuyển khoản tối hôm qua, nên muộn nhất thì trưa nay sẽ nhận được. Dựa theo quy định của công ty, lần này đâu thể xem là quá hạn chứ?"
Hoàn cảnh nơi làm việc hiểm ác như vậy, Trần Phong vẫn có thể sống tốt, hiển nhiên không phải nhờ vào may mắn.
Là một cáo già, dĩ nhiên Trần Phong sẽ chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn.
Không có biện pháp nào để bắt bẻ hắn nữa, Lâm Đức chỉ có thể khoát tay:
"Thôi được rồi, cậu ra ngoài trước đi. Sau này, tốt nhất là nghiêm túc làm việc cho tôi. Một, hai tháng này, tôi sẽ để ý đến cậu!"
Trần Phong hỏi ngược lại
"Chẳng lẽ lại co người muốn khiếu nại tôi sao?"
Lời ngầm chính là, tôi không bị khiếu nại, anh bô bô cái gì?
Lâm Đức: "... cậu cút ra ngoài cho tôi!"
Trần Phong nhún vai:
"Hôm nay, tôi vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép, quản lý Lâm, nếu không có chuyện cần nói nữa, tôi về trước đây."
"Cậu..."
Ngón tay Lâm Đức treo giữa không trung, mà bóng dáng Trần Phong đã chẳng thấy đâu nữa rồi.
Cái tê "đòn tinh" này thế mà chẳng cho anh ta chút mặt mũi, thua thiệt một chút xíu cũng không ăn.
Chờ qua mấy phút, Chu Vân Ba ngó dáo dác rồi đi vào phòng làm việc của Lâm Đức.
"Quản lý, anh ta nói như thế nào?"
Lâm Đức tức giận trừng mắt nhìn Chu Vân Ba:
"Lần sau đừng có báo cáo với tôi những chuyện vô căn cứ như thế này nữa. Cậu muốn chỉnh hắn, tốt nhất phải tóm được chứng cứ cái đã. Cút ra ngoài!"
Chu Vân Ba vô cùng oan ức:
"Lúc em đụng phải anh ta, anh ta đã tắt máy lâu rồi, em cũng hết cách!"
Lâm Đức gật đầu:
"Thôi bỏ đi. Cái tên khốn kia, tôi không tin không trị được cậu ta."
Lúc Trần Phong đi ngang qua đại sảnh của công ty, lại bị người phía sau gọi lại.
"Anh Phong, mới vừa rồi Lâm béo gọi anh vô phòng làm việc của hắn làm gì vậy?"
Người vừa tới tên là Đường Sương, là cô gái ngoan ngoãn đáng yêu, vào làm việc cùng lúc với Trần Phong.
Cũng không biết là bởi vì gần tuổi nhau, hay vì vào làm việc cùng một đợt, mà Đường Sương rất thích nói chuyện với Trần Phong.
Trần Phong cực kỳ nghi ngờ, Chu Vân Ba ác với mình như vậy, tám chín phần mười là vì Đường Sương.
Rõ ràng hai người bọn họ trong sạch, nhưng chẳng hiểu sao vẫn bị tiểu nhân ghen tị.
Quả nhiên là hồng nhan họa thủy, người xưa nói chẳng sai bao giờ.
Trần Phong bĩu môi một cái:
"Không có gì, anh và Lâm béo chỉ thảo luận một chút về triết học nhân sinh mà thôi."
"Ha Ha, anh Phong, anh thật là hài hước" Đường Sương nháy mắt mấy cái, "Buổi tối anh có rảnh không? Em rất muốn đi xem "Iron Man 3", nhưng đi một mình thì hơi sợ."
Trần Phong quả quyết lắc đầu:
"Không được, anh còn có việc."
Hắn quả thật có việc cần phải làm.
Tối nay trở về, phải đàn cho Chung Lôi nghe "Đêm Đã Khuya" và "Khô Khan".
Tình cảnh của hắn hiện tại ở công ty càng lúc càng chật vật, nói không chừng một ngày nào đó phải cuốn gói cút đi.
Phải khiến bản thân trở nên lớn mạnh, kiếm thật nhiều tiền, càng sớm càng tốt.