Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
Chương 36 : Cô Bắt Đầu Sáng Tác Rồi À?
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chương 36: Cô Bắt Đầu Sáng Tác Rồi À?
Trần Phong rời khỏi công ty, nhưng chưa vội về nhà, mà rong chơi cả ngày bên ngoài.
Đầu tiên, hắn lướt xem tin tức của Q-Tone.
Q-Tone đã bắt đầu tạo bước đà đầu tiên.
Trên trang chính thức của Q-Tone đã đăng tải bóng lưng một cô gái.
Bên dưới có viết: "Ca khúc của một người thần bí vừa mới debut sắp sửa phát hành, là người mới mạnh nhất trong lịch sử, một người mới cường hãn hơn cả người mới. Mọi người chú ý, hãy theo dõi để được lắng nghe tiên âm."
Dĩ nhiên, Trần Phong biết bóng lưng này là ai. Tấm ảnh này chẳng ai khác, chính là Chung Lôi, được chụp tại trụ sở của Q-Tone.
Không hổ là công ty lớn, sắp xếp đầy đủ mọi mặt.
Nhưng đoạn quảng cáo này của Q-Tone vẫn hơi nằm ngoài dự liệu của hắn, có hơi thổi phòng, phách lối.
Cũng may. người được thổi phồng chính là Chung Lôi, thực lực đủ mạnh.
Nếu đổi thành một người mới khác, hẳn là sẽ bị phủng sát.
Cũng không phải vì Mã Thiên Hoa dung túng nhân viên Q-Tone làm việc xấu, chẳng qua đây là phong cách vốn có xưa giờ của Q-Tone, thích đao to búa lớn, hoàn toàn chẳng biết khiêm tốn nghĩa là gì cả.
Ai bảo thời đại này đều thích kiểu hô hào như vậy chứ, không thể trách được.
Anh không thổi phồng mọi thứ lên, người ta sẽ chẳng thèm để mắt tới, huống chi là công nhận.
Trừ cái biểu ngữ được áp ở trang nhất ra, những trang khác của Q-Tone đều xuất hiện từ khóa liên quan đến Chung Lôi.
Không hổ là tài nguyên hạng B, hết sức dốc lực.
Nhìn tư thế áp đảo này, trong lòng Trần Phong không khỏi thầm nghĩ, mới chỉ hạng B mà đã mạnh như vậy, vậy hạng A phải mạnh đến mức nào chứ?
Rất nhanh, hắn đã nghĩ thông suốt.
Mặc dù những tài nguyên này nhìn qua có vẻ dọa người, nhưng kỳ thật đều thuộc phạm vi nội bộ của Q-Tone.
Nói trắng ra, Q-Tone cung cấp những tài nguyên này không hề tốn một đồng, bởi đây đều là sản phẩm quảng bá của công ty tự tạo ra. đăng trên web của chính công ty.
Như vậy, nội dung tài nguyên của hạng A rất dễ đoán, Q-Tone sẽ vận dụng quảng bá sản phẩm thông qua các kênh bên ngoài.
Trong mắt của người bình thường, đây chính là thông báo mang tính áp đảo, đủ để người khác không biệt được đâu là thủy quân (*) đâu là người thực, thậm chí, có thể tạo bước đà để cả ca sĩ và ca khúc mới đổ bộ trên các chương trình tạp kĩ.
(*) Thủy quân: một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình, có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...
Loại tài nguyên đẳng cấp như thế này, dĩ nhiên bây giờ Chung Lôi không thể có.
Quả nhiên, không nơi nào mà không có sự cách biệt giai cấp.
Lúc hắn về đến nhà, đã là hơn 8h tối, đèn trong phòng Chung Lôi vẫn còn sáng, thỉnh thoảng từ bên trong lại truyền tới tiếng ngân nga khe khẽ, kèm theo vài ba hợp âm ghi-ta.
Trần Phong vừa nghe qua, lập tức tê hết cả da đầu.
Quả nhiên hùng hổ!
Vừa mới trở về được hai ngày, cô nàng đã bắt đầu viết ca khúc rồi.
Hơn nữa, mấy hợp âm mà cô nàng vừa gảy, đã mang hơi hướm của "Đêm Đã Khuya" rồi.
Chỉ e, nếu cho cô nàng thêm vài ngày nữa, cô nàng có thể viết hoàn chỉnh nhạc đệm của "Đêm Đã Khuya" mất.
Viết ca khúc có hai loại, một là viết lời trước rồi phổ nhạc sau, hai là viết nhạc khúc trước rồi chèn lời sau.
Cả hai loại này, Chung Lôi đều biết, mà thành tựu này hoàn toàn đều do bản thân cô ấy tự mình tích lũy.
Trần Phong hít sâu một hơi, gõ cửa.
"Ồ, có chuyện gì à?" Đợi có một hồi, Chung Lôi mới kinh ngạc mở cửa.
Cô nàng lại mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn hơi ẩm, nhìn qua có chút biếng nhác.
Mặc dù ăn mặc cực kỳ đơn giản, nhưng người đẹp nên làm cái gì cũng đẹp.
Trần Phong hơi nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn lâu, miệng lại nói:
"Hai ngày này, tôi ở bên ngoài tìm linh cảm, lại viết được 2 bài hát, tôi cảm thấy nó rất thích hợp với cô."
Chung Lôi sững sờ:
"Hả? 2 bài? Tôi còn đang buồn bực không biết hai ngày này anh lại chạy đi đâu đâu rồi, thế mà anh lại đi tìm linh cảm để viết ca khúc? Lại còn viết được 2 bài một lúc."
Làm một người chuyên chở mới vào nghề, quả thực, Trần Phong không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Chung Lôi.
Dù sao, đây mới là chính chủ.
Hắn tiếp tục nghiêng đầu, ánh mắt hướng vào phòng của Chung Lôi, lại nói:
"Đúng vậy, 2 bài. Tôi cảm giác có một bài đặc biệt thích hợp với cô, ngoài ra, còn một bài nữa cũng không tệ. Cô cho tôi mượn đàn, đàn cho cô nghe thử nhé?"
Mỗi người làm nhạc chuyên nghiệp đều có thói quen không muốn để người khác đụng chạm tới nhạc cụ mà mình chơi.
Thói quen diễn tấu của mỗi người là không giống nhau, thí dụ như đàn ghi-ta, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu vô tình xoay phải phần khóa đàn phía trên, sẽ khiến dây đàn bị chùng hoặc căng, làm sai tone, khiến âm thanh phát ra bị lệch hoàn toàn.
Có vài người nhấn mạnh tay, nên sẽ xoay để nới lỏng một chút, lại có vài người đàn rất nhẹ tay, lại muốn vặn chặt cho căng dây.
Yêu cầu Trần Phong nếu đặt ở thời cổ đại, thì chẳng khác nào đăng đồ tử (yêu râu xanh) trêu ghẹo thiếu nữ khuê phòng rằng "có thể cho ta chơi chân của ngươi một chút không".
Nhưng Chung Lôi chỉ hơi do dự mấy giây rồi đồng ý cho Trần Phong mượn đàn.
Mười lăm phút sau.
Ngón tay Trần Phong lướt qua dây đàn, gảy nốt nhạc cuối cùng.
Tiếng nhạc nho nhỏ khẽ vang vọng khắp gian phòng.
Hắn có chút căng thẳng nhìn Chung Lôi, không biết đối phương sẽ tỏ thái độ thế nào.
Mời vừa rồi, hắn vừa đàn hát "Khô Khan", sau đó là "Đêm Đã Khuya".
Chung Lôi là người trong nghề, nghe một chút cũng có thể biết, giai điệu của "Đêm Đã Khuya" và giai điệu mà cô nàng vừa ngân nga ban nãy, có rất nhiều điểm tương đồng.
Vì thế, Trần Phong thực sự không có cách nào có thể phỏng đoán chính xác suy nghĩ của Chung Lôi, cũng không biết liệu rằng cô nàng có cho rằng mình đang đạo nhái ý tưởng của cô nàng hay không.
Lúc này, Chung Lôi đang ngồi rất ngay ngắn, ai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt vẫn đang khép, không biết là đang suy nghĩ hay thưởng thức.
Rất lâu sau, rốt cuộc cô nàng cũng mở mắt.
Trần Phong hỏi:
"Thế nào?"
Chung Lôi hít sâu một cái.
Trần Phong cũng giật thót, nghẹn một hơi.
Đột nhiên, cô nàng bật ngón cái, "Lợi hại! Anh lợi hại thật đấy!"
Ánh mắt của cô nàng lấp lánh, có vẻ cực kỳ khao khát.
Điều này chứng tỏ, cô nàng chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.
Trần Phong âm thầm ồ lên một tiếng, mặc dù kết quả này không tệ, nhưng vẫn khác xa so với dự liệu của hắn.
Hắn gãi gãi đầu, "Ha, may là vẫn tốt. Có lợi hại gì đâu."
"Chỉ mới bao lâu, chưa tính đến ca khúc của anh, chỉ nói đến tiến bộ của kỹ xảo diễn tấu thôi, đã rất khủng bố rồi. Anh biết không? Bốn tuổi, tôi đã bắt đầu học piano, bảy tuổi bắt đầu học các loại nhạc cụ, đã gặp rất nhiều thầy cô, cũng gặp nhiều bạn bè, nhưng chưa bao giờ gặp một người có thể tiến bộ vượt trội như anh cả. Mới chỉ có một tháng, mà kỹ xảo diễn tấu của anh đã thành thục như vậy. Anh quả thật là thiên tài đấy!"
Chung Lôi thán phục từ tận đáy lòng.
Gương mặt già nua của Trần Phong hơi ửng đỏ.
Hơn một tháng?
Cô cả nghĩ quá rồi.
Nghiêm chỉnh mà nói, tôi ở trong mộng ấy, trước sau khổ luyện cũng phải ròng rã hai năm, trung bình mỗi ngày đều khổ luyện hơn sáu tiếng, tương đương với người bình thường khổ luyện tỏng 10 năm đấy!
Hắn vẫn cố gắng ra vẻ khiêm tốn:
"Cũng không thể gọi là thiên tài được, bình thường, chỉ bình thường thôi."
Chung Lôi lắc đầu:
"Anh đừng khiêm tốn nữa. Lại nói về 2 bài hát này, thật ra tôi bây giờ không có tư cách để đánh giá. Nhưng tôi có thể khẳng định, chất lượng của 2 bài này tuyệt đối không hề kém cạnh "Vô Vị" đâu. Nhất là bài thứ 2, "Khô Khan", nó hoàn mỹ giống như trong mơ của tôi vậy!"
Trần Phong thừa dịp còn nóng liền rèn sắt:
"Cô thích "Khô Khan" hả? Tôi cũng tính sẽ đưa bài hát này cho cô."
"Thật ra thì tôi thích cả hai bài lận. Nhưng nếu chỉ có thể chọn một trong hai thì tôi sẽ chọn "Khô Khan". Nhưng tiếc thay, tôi vẫn chưa có nhiều tiền, bằng không, tôi sẽ mua đứt cả 2 bài. Anh nên bán một bài cho người khác đi, ít nhất có thể kiếm được chút tiền, có như vậy, chúng ta mới không rơi vào khó khăn như lúc đi Ngư Thành nữa."
Trần Phong gật đầu:
"Vậy, cứ quyết định vậy đi, "Khô Khan" là của cô."
"Ừm!"
Bàn bạc xong xuôi, rốt cuộc Trần Phong mới có can đảm để tiếp tục dò xét.
"Phải rồi, vừa rồi hình như cô đang ngân nga giai điệu gì đó phải không? Cô bắt đầu sáng tác rồi hả?"
Trần Phong rời khỏi công ty, nhưng chưa vội về nhà, mà rong chơi cả ngày bên ngoài.
Đầu tiên, hắn lướt xem tin tức của Q-Tone.
Q-Tone đã bắt đầu tạo bước đà đầu tiên.
Trên trang chính thức của Q-Tone đã đăng tải bóng lưng một cô gái.
Bên dưới có viết: "Ca khúc của một người thần bí vừa mới debut sắp sửa phát hành, là người mới mạnh nhất trong lịch sử, một người mới cường hãn hơn cả người mới. Mọi người chú ý, hãy theo dõi để được lắng nghe tiên âm."
Dĩ nhiên, Trần Phong biết bóng lưng này là ai. Tấm ảnh này chẳng ai khác, chính là Chung Lôi, được chụp tại trụ sở của Q-Tone.
Không hổ là công ty lớn, sắp xếp đầy đủ mọi mặt.
Nhưng đoạn quảng cáo này của Q-Tone vẫn hơi nằm ngoài dự liệu của hắn, có hơi thổi phòng, phách lối.
Cũng may. người được thổi phồng chính là Chung Lôi, thực lực đủ mạnh.
Nếu đổi thành một người mới khác, hẳn là sẽ bị phủng sát.
Cũng không phải vì Mã Thiên Hoa dung túng nhân viên Q-Tone làm việc xấu, chẳng qua đây là phong cách vốn có xưa giờ của Q-Tone, thích đao to búa lớn, hoàn toàn chẳng biết khiêm tốn nghĩa là gì cả.
Ai bảo thời đại này đều thích kiểu hô hào như vậy chứ, không thể trách được.
Anh không thổi phồng mọi thứ lên, người ta sẽ chẳng thèm để mắt tới, huống chi là công nhận.
Trừ cái biểu ngữ được áp ở trang nhất ra, những trang khác của Q-Tone đều xuất hiện từ khóa liên quan đến Chung Lôi.
Không hổ là tài nguyên hạng B, hết sức dốc lực.
Nhìn tư thế áp đảo này, trong lòng Trần Phong không khỏi thầm nghĩ, mới chỉ hạng B mà đã mạnh như vậy, vậy hạng A phải mạnh đến mức nào chứ?
Rất nhanh, hắn đã nghĩ thông suốt.
Mặc dù những tài nguyên này nhìn qua có vẻ dọa người, nhưng kỳ thật đều thuộc phạm vi nội bộ của Q-Tone.
Nói trắng ra, Q-Tone cung cấp những tài nguyên này không hề tốn một đồng, bởi đây đều là sản phẩm quảng bá của công ty tự tạo ra. đăng trên web của chính công ty.
Như vậy, nội dung tài nguyên của hạng A rất dễ đoán, Q-Tone sẽ vận dụng quảng bá sản phẩm thông qua các kênh bên ngoài.
Trong mắt của người bình thường, đây chính là thông báo mang tính áp đảo, đủ để người khác không biệt được đâu là thủy quân (*) đâu là người thực, thậm chí, có thể tạo bước đà để cả ca sĩ và ca khúc mới đổ bộ trên các chương trình tạp kĩ.
(*) Thủy quân: một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình, có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...
Loại tài nguyên đẳng cấp như thế này, dĩ nhiên bây giờ Chung Lôi không thể có.
Quả nhiên, không nơi nào mà không có sự cách biệt giai cấp.
Lúc hắn về đến nhà, đã là hơn 8h tối, đèn trong phòng Chung Lôi vẫn còn sáng, thỉnh thoảng từ bên trong lại truyền tới tiếng ngân nga khe khẽ, kèm theo vài ba hợp âm ghi-ta.
Trần Phong vừa nghe qua, lập tức tê hết cả da đầu.
Quả nhiên hùng hổ!
Vừa mới trở về được hai ngày, cô nàng đã bắt đầu viết ca khúc rồi.
Hơn nữa, mấy hợp âm mà cô nàng vừa gảy, đã mang hơi hướm của "Đêm Đã Khuya" rồi.
Chỉ e, nếu cho cô nàng thêm vài ngày nữa, cô nàng có thể viết hoàn chỉnh nhạc đệm của "Đêm Đã Khuya" mất.
Viết ca khúc có hai loại, một là viết lời trước rồi phổ nhạc sau, hai là viết nhạc khúc trước rồi chèn lời sau.
Cả hai loại này, Chung Lôi đều biết, mà thành tựu này hoàn toàn đều do bản thân cô ấy tự mình tích lũy.
Trần Phong hít sâu một hơi, gõ cửa.
"Ồ, có chuyện gì à?" Đợi có một hồi, Chung Lôi mới kinh ngạc mở cửa.
Cô nàng lại mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn hơi ẩm, nhìn qua có chút biếng nhác.
Mặc dù ăn mặc cực kỳ đơn giản, nhưng người đẹp nên làm cái gì cũng đẹp.
Trần Phong hơi nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn lâu, miệng lại nói:
"Hai ngày này, tôi ở bên ngoài tìm linh cảm, lại viết được 2 bài hát, tôi cảm thấy nó rất thích hợp với cô."
Chung Lôi sững sờ:
"Hả? 2 bài? Tôi còn đang buồn bực không biết hai ngày này anh lại chạy đi đâu đâu rồi, thế mà anh lại đi tìm linh cảm để viết ca khúc? Lại còn viết được 2 bài một lúc."
Làm một người chuyên chở mới vào nghề, quả thực, Trần Phong không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Chung Lôi.
Dù sao, đây mới là chính chủ.
Hắn tiếp tục nghiêng đầu, ánh mắt hướng vào phòng của Chung Lôi, lại nói:
"Đúng vậy, 2 bài. Tôi cảm giác có một bài đặc biệt thích hợp với cô, ngoài ra, còn một bài nữa cũng không tệ. Cô cho tôi mượn đàn, đàn cho cô nghe thử nhé?"
Mỗi người làm nhạc chuyên nghiệp đều có thói quen không muốn để người khác đụng chạm tới nhạc cụ mà mình chơi.
Thói quen diễn tấu của mỗi người là không giống nhau, thí dụ như đàn ghi-ta, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu vô tình xoay phải phần khóa đàn phía trên, sẽ khiến dây đàn bị chùng hoặc căng, làm sai tone, khiến âm thanh phát ra bị lệch hoàn toàn.
Có vài người nhấn mạnh tay, nên sẽ xoay để nới lỏng một chút, lại có vài người đàn rất nhẹ tay, lại muốn vặn chặt cho căng dây.
Yêu cầu Trần Phong nếu đặt ở thời cổ đại, thì chẳng khác nào đăng đồ tử (yêu râu xanh) trêu ghẹo thiếu nữ khuê phòng rằng "có thể cho ta chơi chân của ngươi một chút không".
Nhưng Chung Lôi chỉ hơi do dự mấy giây rồi đồng ý cho Trần Phong mượn đàn.
Mười lăm phút sau.
Ngón tay Trần Phong lướt qua dây đàn, gảy nốt nhạc cuối cùng.
Tiếng nhạc nho nhỏ khẽ vang vọng khắp gian phòng.
Hắn có chút căng thẳng nhìn Chung Lôi, không biết đối phương sẽ tỏ thái độ thế nào.
Mời vừa rồi, hắn vừa đàn hát "Khô Khan", sau đó là "Đêm Đã Khuya".
Chung Lôi là người trong nghề, nghe một chút cũng có thể biết, giai điệu của "Đêm Đã Khuya" và giai điệu mà cô nàng vừa ngân nga ban nãy, có rất nhiều điểm tương đồng.
Vì thế, Trần Phong thực sự không có cách nào có thể phỏng đoán chính xác suy nghĩ của Chung Lôi, cũng không biết liệu rằng cô nàng có cho rằng mình đang đạo nhái ý tưởng của cô nàng hay không.
Lúc này, Chung Lôi đang ngồi rất ngay ngắn, ai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt vẫn đang khép, không biết là đang suy nghĩ hay thưởng thức.
Rất lâu sau, rốt cuộc cô nàng cũng mở mắt.
Trần Phong hỏi:
"Thế nào?"
Chung Lôi hít sâu một cái.
Trần Phong cũng giật thót, nghẹn một hơi.
Đột nhiên, cô nàng bật ngón cái, "Lợi hại! Anh lợi hại thật đấy!"
Ánh mắt của cô nàng lấp lánh, có vẻ cực kỳ khao khát.
Điều này chứng tỏ, cô nàng chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.
Trần Phong âm thầm ồ lên một tiếng, mặc dù kết quả này không tệ, nhưng vẫn khác xa so với dự liệu của hắn.
Hắn gãi gãi đầu, "Ha, may là vẫn tốt. Có lợi hại gì đâu."
"Chỉ mới bao lâu, chưa tính đến ca khúc của anh, chỉ nói đến tiến bộ của kỹ xảo diễn tấu thôi, đã rất khủng bố rồi. Anh biết không? Bốn tuổi, tôi đã bắt đầu học piano, bảy tuổi bắt đầu học các loại nhạc cụ, đã gặp rất nhiều thầy cô, cũng gặp nhiều bạn bè, nhưng chưa bao giờ gặp một người có thể tiến bộ vượt trội như anh cả. Mới chỉ có một tháng, mà kỹ xảo diễn tấu của anh đã thành thục như vậy. Anh quả thật là thiên tài đấy!"
Chung Lôi thán phục từ tận đáy lòng.
Gương mặt già nua của Trần Phong hơi ửng đỏ.
Hơn một tháng?
Cô cả nghĩ quá rồi.
Nghiêm chỉnh mà nói, tôi ở trong mộng ấy, trước sau khổ luyện cũng phải ròng rã hai năm, trung bình mỗi ngày đều khổ luyện hơn sáu tiếng, tương đương với người bình thường khổ luyện tỏng 10 năm đấy!
Hắn vẫn cố gắng ra vẻ khiêm tốn:
"Cũng không thể gọi là thiên tài được, bình thường, chỉ bình thường thôi."
Chung Lôi lắc đầu:
"Anh đừng khiêm tốn nữa. Lại nói về 2 bài hát này, thật ra tôi bây giờ không có tư cách để đánh giá. Nhưng tôi có thể khẳng định, chất lượng của 2 bài này tuyệt đối không hề kém cạnh "Vô Vị" đâu. Nhất là bài thứ 2, "Khô Khan", nó hoàn mỹ giống như trong mơ của tôi vậy!"
Trần Phong thừa dịp còn nóng liền rèn sắt:
"Cô thích "Khô Khan" hả? Tôi cũng tính sẽ đưa bài hát này cho cô."
"Thật ra thì tôi thích cả hai bài lận. Nhưng nếu chỉ có thể chọn một trong hai thì tôi sẽ chọn "Khô Khan". Nhưng tiếc thay, tôi vẫn chưa có nhiều tiền, bằng không, tôi sẽ mua đứt cả 2 bài. Anh nên bán một bài cho người khác đi, ít nhất có thể kiếm được chút tiền, có như vậy, chúng ta mới không rơi vào khó khăn như lúc đi Ngư Thành nữa."
Trần Phong gật đầu:
"Vậy, cứ quyết định vậy đi, "Khô Khan" là của cô."
"Ừm!"
Bàn bạc xong xuôi, rốt cuộc Trần Phong mới có can đảm để tiếp tục dò xét.
"Phải rồi, vừa rồi hình như cô đang ngân nga giai điệu gì đó phải không? Cô bắt đầu sáng tác rồi hả?"