Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)

Chương 37 : Nổi Giận Vô Cớ

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chương 37: Nổi Giận Vô Cớ
Chung Lôi nghe Trần Phong hỏi vậy thì ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ:
"Đúng vậy, nhưng kỹ xảo của tôi vẫn còn non nớt. Nói ra chỉ sợ anh không tin, giai điệu mà tôi vừa ngân nga có chút giống với bài "Đêm Đã Khuya" của anh đấy."
Trần Phong tiếp tục dò xét:
"Là trùng hợp sao?"
Chung Lôi lắc đầu:
"Không, nhất định không phải là trùng hợp."
Trần Phong lại căng thẳng.
Nhưng Chung Lôi không nhận ra sự căng thảng của Trần Phong, chỉ tự mình nói.
"Nhất định là do phong cách sáng tác của anh đã ảnh hưởng quá sâu đến tôi! Cho nên, linh cảm của tôi mới gần với anh như vậy. Tôi quyết định rồi, dù cho kết quả cuối cùng của "Vô Vị" và "Khô Khan" là như thế nào, tôi cũng sẽ không dễ dàng hát ca khúc của anh nữa."
Trần Phong yên lặng bật ngón cái.
Một sự sáng tạo hài hước!
Tự cô đã tìm cho tôi một lời giải thích cực kỳ hay ho, lại vô cùng hợp lý.
Không còn cách nào khác, sức cảm hóa của lão Trần ta đây chính là mạnh như vậy!
"Đây là lời và bản nhạc của “Khô Khan”, cô cầm xem trước để làm quen đi nhưng đừng nóng vội ra thành phẩm, càng chớ nóng vội công bố ra ngoài. Chờ cho “Vô Vị” ban bố chính thức được một tháng, không, sau hai tuần đi."
Trần Phong sắp xếp.
Chung Lôi gật đầu, "Được."
Cô nàng không dám hỏi tại sao.
Không cần hỏi, cô nàng cũng biết câu trả lời của Trần Phong.
Nhất định là sau khi “Vô Vị” chính thức phát hành, tất nhiên sẽ bùng nổ, giá trị của bản thân cũng nước lên thì thuyền lên, bên ngoài sẽ chủ động tới liên lạc các loại.
"Đúng rồi, nếu điều kiện cho phép, cô hãy tìm một phòng thu đáng tin ngay tại Hán Châu để hợp tác lâu dài đi, nếu không mỗi lần ra bài hát mới đều phải đến Trung Hải, quá lãng phí thời gian."
Trần Phong tiếp tục phân phó.
Chung Lôi không có chút ý kiến nào, "Đúng vậy, thật ra thì khi tập hát bình thường cũng không thể dựa hết vào giọng, nên nếu nghe được phản hồi âm thanh với tai nghe chất lượng cao ở phòng thu thì sẽ rất có lợi với tôi. Nhưng… "
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng tôi thật sự đã hỏi thăm rồi, phòng thu tốt nhất ở Hán Châu dường như có quan hệ gì đó với tên phú nhị đại Chu A."
Trần Phong nhíu mày, "Vậy thì cô cứ tạm thời đến Trung Hải đi. Đúng rồi, muốn tự mình làm một phòng làm việc loại này thì cần khoảng bao nhiêu tiền?"
"Tiền thuê mặt bằng các thứ không quá quan trọng, thiết bị thượng hạng mới là thứ đáng lo, khởi đầu cần ít nhất 500 vạn."
Trần Phong nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Tối nay trăng sáng, thật đúng vừa to vừa tròn."
Mọi chuyện, tạm thời cứ quyết định như vậy.
Bắt đầu từ hôm sau, Trần Phong dần khôi phục trạng thái công tác trong quá khứ.
Nhưng người xưa có câu, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.
Đó cũng chính là tình huống mà Trần Phong phải đối mặt lúc này.
Hiện tại hắn đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi thứ, chỉ đợi Q-Tone phát hành cơn lốc «Vô Vị» này đã.
Nếu không có gì bất thường thì nó sẽ kiếm được một số tiền rất lớn, hắn không mua nhà nên sẽ tự do tài chính trong một thời gian.
Hắn có thể không cần ở lại phụ thuộc vào công ty nữa, không cần lừa người gạt mình để tranh đoạt tiểu lợi ích nữa
Cả người đều có thể được sống thoải mái hơn.
Nhưng lốc còn chưa nổi thì yêu ma quỷ chước đã tới tấp quấn lấy hắn.
Vào cuộc họp buổi chiều tại công ty, đây là cuộc họp tổ chức mỗi tháng một lần, nhằm thống kê số lượng khách hàng mới đến các khu nhà cao cấp trong tháng.
Thông thường thì trong cuộc họp này, căn bản là Lâm Đức chỉ lên khua môi múa mép, hướng mọi người đến một tương lai đầy triển vọng, truyền đạt tinh thần công ty là xong việc.
Nhưng lần này, bầu không khí lại không đúng lắm, sự tình bắt đầu từ lúc Trần Phong đang thẫn thờ.
"Trần Phong. Trần Phong? Trần Phong!"
Lúc hắn đang thơ thẩn thì bị đồng nghiệp bên cạnh chọc mạnh vào đùi một cái, trong mơ hồ hắn nghe thấy tiếng gọi phảng phất từ nơi chân trời.
Dường như Lâm Đức đang gọi hắn.
Trần Phong vung tay lên đáp lớn, "Có mặt."
Lâm Đức đến tên bục với biểu tình khó coi, dường như đang rất bất mãn với sự thơ thẩn của Trần Phong trong cuộc họp.
"Có cái gì mà có, tôi muốn cậu giải trình. Tại sao số lượng khách mới vào ở chung cư Wesley do cậu phụ trách lại đội sổ liên tục hai tháng? Cậu giải thích đi."
Trần Phong sững sờ.
Sao lần này lại đổi chiêu?
Chuyện này cũng không thể trách hắn.
Chung cư Wesley được phân từ trung đến cao cấp, giá thuê đơn cao nhưng những cao ốc văn phòng xung quanh lại không phát triển.
Lúc hắn tiếp nhận, tỷ lệ lấp đầy thậm chí chỉ có 80%, nhưng qua nửa năm cố gắng, tháng này có Chung Lôi vào ở, khó khăn cũng đã đạt đến 91.25%, chỉ còn bảy phòng còn trống.
Mặc dù nó vẫn đang đội sổ trong số các khu vực cao cấp nhưng hắn chẳng những không có tội mà ngược lại còn có công, trước giờ Lâm Đại cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.
Trong lòng Trần Phong khó chịu, hắn nhún vai một cái, "Quản lý Lâm, tình hình của Wesley không phải anh không biết. Tôi còn có lời giải thích nào tốt hơn? Hơn nữa, tỷ lệ lấp đầy của chung cư đã đạt hơn 90%, cũng đã đạt tới tiêu chuẩn khảo hạch của công ty."
Lâm Đức vốn muốn làm khó dễ, không ngờ Trần Phong còn trả lời lại một cách mỉa mai, lời trong lời ngoài đều là ở châm chọc anh ta, ngay cả tình hình lớn nhỏ trong phạm vi các chung cư mà anh ta cũng không nắm được, thái độ cũng rất cứng rắn.
Anh ta cảm thấy mặt mũi bị quét sạch, nhất thời rất tức giận.
"Nói dối! Đó là vì chính cậu đang ở một căn! Nếu bỏ căn đó đi thì chưa tới 90%! Còn nữa, nhìn vào cái bảng này đi! Nhìn cho kỹ vào con số phía sau tên mình ấy?"
Con số mà Lâm Đức chỉ ra là số lượng phát triển mới của các quản lý khác trong tháng này.
Nhiều thì thêm bảy tám hộ, ít thì cũng một hai hộ, duy chỉ có Trần Phong, con số đó lại là 0.
Trần Phong tiếp tục nói.
"Lúc đó anh đưa tôi đến Wesley, anh giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng nhất là tiêu thụ số phòng còn lại. Trong nửa năm này, ngoại trừ duy trì số người dùng hiện tại ra, tôi đã tăng tỉ lệ lấp đầy từ 80 đến khoảng 90%. Cho nên trừ phi giá rẻ như cho thì tôi sẽ không đứng đây đôi co với anh."
Lâm Đức bị hắn hạ knock out ngay trước mặt mọi người.
"Cậu…"
Số nhân viên còn lại đột nhiên cứng đờ khi gặp phải một màn tổng kết gây cấn, rồi bắt đầu dồn dập tính tính toán toán.
Thuyết phục thì bị thuyết phục nhưng kỳ thật cũng có người âm thầm thêm dầu vào lửa.
"Chung cư mà Trần Phong phụ trách liên tục không đạt tới 90% trong 6 tháng, thấp hơn tiêu chuẩn khảo hạch, bắt đầu từ tháng này cậu bị trừ 20% tiền thưởng tháng. Khi nào vượt 90%, thì sẽ tính lại! Tan họp!"
Cuối cùng, Lâm Đức quăng ra những câu này rồi xoay người rời đi.
Anh ta cũng không lôi chuyện Trần Phong xin nghỉ trong lúc làm để đục nước béo cò, lý do kia rất yếu, lý do hiệu suất mới đủ mạnh, tất cả đều nằm trong phạm vi quyền lực của anh ta nên việc định đoạt dễ như trở bàn tay.
Trần Phong sững sờ.
Lâm Đức đập xuống một chiêu, thế là thu nhập mỗi tháng của hắn ít đi năm trăm khối.
Mặc dù không nhiều, nhưng vô duyên vô cớ bị chặt mất thu nhập, có thể nhịn?
Đương nhiên không thể!
Lâm Đức đi trước, đám người trong phòng họp cũng nhanh chóng ai đi đường nấy.
Không ít người đã ra cửa những vẫn liếc mắt lại nhìn Trần Phong vẫn còn ngồi đó, chẳng biết trong đầu những người này đang suy nghĩ gì.
Có người đồng tình, có người cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người xem như việc không liên quan đến mình.
Hôm nay quản lý Lâm nổi giận có chút vô lý nhưng ai bảo Trần Phong để người ta túm được đuôi làm gì.
"Trần Phong, tôi cảm thấy hôm nay quản lý Lâm đúng là có chút quá phận."
Ước chừng một hai phút sau, bên cạnh Trần Phong đột nhiên vang lên một giọng nói.
Trần Phong quay đầu nhìn, là Chu Vân Ba.
Ánh mắt hai người đều là ngoài cười trong không cười.
Trần Phong nhếch miệng, "Còn chưa đi? Cậu cũng cảm thấy vậy?"
Chu Vân Ba gật đầu, "Nhưng đương nhiên là công ty cũng có quy định và chế độ, chuyện này cũng không còn cách nào khác là Trần Phong anh nên cố gắng hơn vào tháng sau."
"Cậu cảm thấy tôi vẫn nên nhịn?" Trần Phong hỏi.
Chu Vân Ba hỏi ngược lại, "Nếu không thì anh muốn làm gì? Dĩ nhiên, nếu tôi không hiểu được lý do thì cũng sẽ rất tức giận."
"Vậy nếu đây là chuyện của cậu thì cậu sẽ làm gì?"
"Nơi này không thể ở thì có thể đến nơi khác, khụ… khụ… tôi không có ý gì đâu, đây là chuyện của Trần Phong anh, anh tự cân nhắc, tôi có việc đi trước."