Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
Chương 41 : Lão đầu kỳ quái
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
Quân Mặc Hiên mừng rỡ, tiếp tục lấy thân phận vương gia ngốc ra thân cận với Dạ Hi. Có lẽ là nghĩ tới ánh mắt chân thật này của Quân Mặc Hiên, hoặc cảm nhận được sự ngây ngốc chỉ có ở Quân Mặc Hiên.
Dạ Hi thật sự tỉnh táo lại, từ trong bi thương của sự chết chóc mà tỉnh lại. Kiếp trước, nàng là cô nhi từ nhỏ đã bị mang tới căn cứ huấn luyện. Năm ấy mười tuổi, nàng và một ngàn đứa trẻ khác cùng nhau tham gia huấn luyện, một ngàn người chỉ có một người được sống, có thể thấy được nàng đã phải trải qua thế nào mới có thể sống tiếp được.
Trong một ngàn đứa trẻ kia, còn có người bạn thân của nàng, nhưng đều đã chết trên tay nàng, nói nàng tàn nhẫn cũng được, nói nàng vô tình cũng được. Lúc ấy, vì để sống, nàng thật sự đã trở nên lãnh huyết vô tình.
Vừa rồi Mê Huyễn trận đưa nàng quay lại lúc trước, nồng đậm bi ai khiến nàng đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình. May mắn giọng nói hồn nhiên của Quân Mặc Hiên đã lôi nàng quay lại hiện thực.
Thế nhưng, tới khi nàng tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Long Môn chủ, bên cạnh nào có bóng dáng của Quân Mặc Hiên.
Nhìn thấy Dạ Hi như vậy, ngay lúc này Quân Mặc Hiên không dám nói cho Dạ Hi biết Long Môn chủ chính là Quân Mặc Hiên. Đồng thời, hắn cũng hiểu được, ngốc tử Quân Mặc Hiên rất có địa vị trong lòng Dạ Hi.
Không nhịn được, Quân Mặc Hiên ghen tị, hơn nữa còn là ăn dấm chua của chính mình.
Quân Mặc Hiên tính toán trong lòng, Dạ Hi cũng không phát hiện, chỉ hỏi một câu kỳ quái: “Quân Mặc Hiên đâu? Vừa rồi rõ ràng ta cảm nhận được chàng ấy ở bên cạnh ta.”
Trong lòng Quân Mặc Hiên lo lắng, bề ngoài lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Tên ngốc kia không có tới, là Mê Huyễn trận làm nàng sản sinh ra ảo giác, nàng nên nhớ, ở bên cạnh nàng vẫn luôn là bổn tọa.” Càng nói về sau, giọng Quân Mặc Hiên càng trở nên ái muội.
Vẻ mặt Dạ Hi tỏ ra chán ghét, không khách khí nói: “Nam nhân đáng ghét, cút xa chừng nào tốt chừng nấy.” Nói xong, để lại vẻ mặt ngu ngơ của Quân Mặc Hiên rồi rời đi.
Có đôi khi Dạ Hi cũng thấy kỳ quái, vì sao mình luôn luôn không muốn gặp nam nhân mặt nạ, tính ra hắn cũng cứu mình rất nhiều lần, nhưng Dạ Hi chính là nhìn hắn không vừa mắt.
“Lão tử đời này phải dính lấy nàng, nàng đừng hòng trốn.” Quân Mặc Hiên nhìn theo bóng lưng Dạ Hi, hắn muốn để Dạ Hi yêu thân phận môn chủ Long Môn của hắn.
Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi hung hăng co giật, đây là môn chủ Long Môn lãnh huyết vô tình như trong truyền thuyết ư? Sao nàng lại thấy hắn giống một lão lưu manh phúc hắc vô sỉ hơn?
Thấy lão giả tóc bạc thật sự tức giận tới không kềm được, Quân Mặc Hiên đành phải mở miệng hòa giải, vạn nhất lão đầu kỳ quái này thật sự nổi giận, một chưởng bổ Dạ Hi vậy thảm rồi.
“Tiền bối, Hi nhi chỉ là tiểu nha đầu, người cũng không nên chấp nhặt với nàng ấy.” Quân Mặc Hiên thăm dò hỏi, như là đắn đo xem rốt cuộc lão đầu kỳ quái có cái chủ ý gì không.
Thấy Quân Mặc Hiên đã khiêm tốn với mình như vậy, cơn tức muốn bùng nổ của lão giả tóc bạc rốt cuộc cũng được an ủi một chút, lập tức mở miệng nói: “Tiểu tử, coi như ngươi thức thời. Mang nàng dâu của ngươi đi nhanh đi.”
Nghe vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên vui vẻ, kéo Dạ Hi rời đi, để lại lão nhân tóc bạc vẻ mặt cười gian nhìn bóng lưng hai người rời đi.
“Dạ Hi, tiểu bối Dạ gia cũng không có đáng ghét như tiểu tử Dạ Viễn Thiên.” Lão nhân mạc danh kỳ diệu nói một câu rồi lập tức vận khinh công rời khỏi đó.
giống như đã có chuyện lớn gì xảy ra?
----
Màn kịch nhỏ:
Tiểu Hi nhi: Quân Tư Mặc, con ngoại trừ có thể ăn có thể ngủ, con còn có thể làm gì?
Quân Tư Mặc: Mẫu thân, Tiểu Tư Mặc còn có thể làm ấm giường...
Tiểu Mặc Mặc: Cút, ấm giường là công việc của lão tử, trở về chỗ mát mẻ của con đi.
Tiểu Tư Mặc quẫn bách, xám xịt bỏ chạy.