Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 52 : Thừa nhận cha con (3)

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


"Vừa rồi người của ngươi tự nguyện nhận thua, đây xem như là hồi báo." Dạ Hi thản nhiên nói. Nàng biết Nam Cung Trần có bệnh, rất cần đóa hoa Thiên Sơn tuyết liên này, vậy mà, hắn lại để cho thủ hạ mình rút lui khỏi cuộc tranh tài. Phần ân tình này, Dạ Hi há có thể không biết.



Nhận lấy Thiên Sơn tuyết liên, Nam Cung Trần không biết nên khóc hay nên cười. Hắn cho thuộc hạ rút khỏi trận thi đấu đúng là vì Dạ Hi. Mặc dù, hắn thật sự rất cần Thiên Sơn tuyết liên, nhưng khi hắn ra quyết định này thì cũng đã bỏ qua Thiên Sơn tuyết liên kia rồi.



Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, Dạ Hi lại đoán trúng lý do ở trong đó, Nam Cung Trần không khỏi có chút sợ hãi Dạ Hi sẽ nhìn thấu tâm tư của hắn.



Ngay sau đó, hắn vội vã nói lời từ biệt với Dạ Hi xong liền rời đi.



Đại hội võ lâm kết thúc, đoàn người cũng dần dần tản đi, Dạ Hi cũng dẫn theo Quân Tư Mặc rời khỏi. Vốn định đi tìm Quân Mặc Hiên, nhưng ngẫm lại lời nói vừa rồi của hắn, nàng vẫn nên trở về chờ hắn thì tốt hơn. Nữ hài tử mà, vẫn nên dè dặt chút!



Mọi người không nói gì, dè dặt, từ khi nào thì Dạ Hi biết viết hai chữ dè dặt vậy, gần đây không phải là nàng cũng nổi danh là vô sỉ sao?



Màn đêm buông xuống, Dạ Hi sửa sang, vô cùng buồn chán nằm ở trên giường chờ Quân Mặc Hiên, cũng đã năm năm không gặp hắn rồi, không ngờ trong lòng nàng rất xúc động.



Nhưng chờ mòn chờ mỏi, chờ đến khi nàng không kiên nhẫn được nữa, Quân Mặc Hiên mới chậm rãi đi vào phòng Dạ Hi.



Lúc này, Quân Mặc Hiên đã thay đổi trở về khuôn mặt vốn anh tuấn của mình, cũng không ngồi xe lăn, hơn nữa, trên người còn truyền đến mùi thơm thoang thoảng. Vừa ngửi, Dạ Hi liền biết rõ tiểu tử này vừa tắm rửa thay y phục xong.



Năm năm không gặp, trong lòng Quân Mặc Hiên rất rất thấp thỏm, hơn nữa hình tượng buổi chiều của hắn quả thật là không được tốt lắm. Vì vậy, hắn trở về viện tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, lúc này mới chạy tới gặp Dạ Hi.



Khi Quân Mặc Hiên thấy Dạ Hi nằm trên giường, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nhớ nhung trong lòng nữa, tiến lên ôm cổ Dạ Hi.



"Hi Nhi, ta rất nhớ nàng!" Quân Mặc Hiên dịu dàng nói.



Dạ Hi lẳng lặng tựa vào trước ngực Quân Mặc Hiên, ngửi mùi hương quen thuộc kia, một loại cảm giác yên bình nảy lên trong lòng nàng.



"Mặc, sau khi ta đi, là Thương Duyên chữa khỏi cho ngươi sao?" Dạ Hi rất là nghi hoặc, dù sao lúc đó Quân Mặc Hiên bị thương nặng như vậy, hơn nữa lại còn trúng độc, muốn bình phục nói thì dễ, làm mới biết khó ra sao.



"Ta cũng không biết, sau khi nàng đi ta vẫn ngủ say. Thời gian trọn một năm ta mới tỉnh lại, lại mất thời gian bốn năm ròng rã để điều trị, cuối cùng mới khỏi hẳn." Quân Mặc Hiên thở dài nói. Thật ra thì hắn biết thân thể của hắn xảy ra chuyện gì, thế nhưng thật không thể tưởng tượng nổi.
Nghe vậy, Quân Tư Mặc nghi hoặc nhìn mẫu thân mình tìm kiếm đáp án.



Thấy thế, vẻ mặt Dạ Hi cũng thành thật nói: "Hắn thật sự là phụ thân của con, cái người buổi chiều tên Dạ Mặc đó cũng là phụ thân của con, bọn họ là cùng một người, chỉ là cái người phụ thân con thấy lúc chiều là phụ thân hiện tại đã dịch dung."



Nói xong, cả Dạ Hi cũng có chút chóng mặt rồi, phụ thân buổi chiều và phụ thân bây giờ, trời ạ, tại sao lúc chiều nàng lại tiện miệng nói cho Quân Tư Mặc đó là cha hắn cơ chứ?



Nghe Dạ Hi giải thích, Quân Tư Mặc cái hiểu cái không, cũng không xác định người trước mắt đến cùng có phải phụ thân hắn hay không. Xoắn xuýt mãi, Quân Tư Mặc quyết định tối nay hắn phải ngủ với mẫu thân, mà người không biết có phải là phụ thân hắn hay không kia trước hết ngủ với Tiểu Bạch đi.



Khi Quân Tư Mặc nói ra quyết định này thì Quân Mặc Hiên không bình tĩnh được nữa. Ngủ với Dạ Hi, đùa gì thế, đó là địa bàn của hắn có được hay không.



"Xú tiểu tử, xéo về phòng của con đi!" Quân Mặc Hiên đen mặt lại, cực kỳ bất mãn nói.



"Con không, con muốn ngủ cùng mẫu thân, bản thân người lớn như vậy rồi, còn ngủ cùng mẫu thân, có cảm thấy xấu hổ hay không hả!" Quân Tư Mặc không khách khí nói.



Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên run rẩy lợi hại, tiểu tử này đừng nói chuyện sốc như vậy có được không.



Hít sâu một hơi, Quân Mặc Hiên ra sức giữ cho mình bình tĩnh, ngay sau đó mở miệng nói: "Xú tiểu tử, phụ thân đây là thay mẫu thân con làm ấm giường, làm ấm giường là công việc của phụ thân con, con mau trở về phòng của mình, tắm một cái rồi ngủ đi."



"Con....... Vậy con cũng sẽ làm ấm giường!" Quân Tư Mặc người không sợ chết nói.



Quân Tư Mặc nói một câu như vậy, Dạ Hi hung ác bấm Quân Mặc Hiên một cái, ngay sau đó giống như đà điểu chui vào trong chăn.



Đồng thời, Quân Mặc Hiên đen mặt, đứng dậy, nhấc Quân Tư Mặc lên một cái, đi về phía cửa, đặt hắn lên trên lưng Tiểu Bạch.



Đúng lúc này, sắc mặt Quân Mặc Hiên trầm xuống, lại xách theo Quân Tư Mặc đi vào phòng. Cũng thuận tiện để Tiểu Bạch vào theo.



"Hi Nhi mau dậy đi, có sát thủ!" Quân Mặc Hiên vội vàng nói. Hoàn toàn quên mất bản thân hắn vẫn còn đang xách Quân Tư Mặc trong tay.