Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
Chương 53 : Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (1)
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
Quân Tư Mặc thật sự không chịu nổi bị lắc lư nữa, mặt nhăn nhó nói ra một câu: "Người...... Có thể thả con xuống không?"
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nghiêng đầu, nét mặt hắn đùa giỡn nhìn vẻ mặt khổ sở của Tiểu Tư Mặc, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười. Ngay sau đó, cẩn thận buông Quân Tư Mặc xuống.
Lúc này, Dạ Hi đã mặc quần áo chỉnh tề, đi nhanh xuống giường. Cùng lúc đó, vô số hắc y nhân từ bốn phía xông ra tấn công hai người Dạ Hi.
Dạ Hi không do dự, nhanh chóng rút băng ti ra xuyên vào trong đám người kia. Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng vung thanh kiếm sắc bén trong tay ngăn hắc y nhân tấn công.
Thấy nhiều người xấu như vậy, Quân Tư Mặc rất biết điều tìm một góc trốn đi. Tiểu Bạch cũng trốn đi theo, chỉ là thân thể nó quá mức khổng lồ, hơn nửa thân thể đều lộ ra bên ngoài.
Nhìn đường võ công của đám người kia, hai người Dạ Hi đã biết rõ họ này là người của Lạc gia bảo, chỉ không ngờ là bọn họ sẽ tới nhanh như vậy. Hừ, đồ vật đã đến tay, còn muốn để cho nàng nhả ra, thực đúng là nằm mơ mà.
Dạ Hi dùng sức phóng băng ti đang cầm trong tay ra, chốc lát lại rút trở về, trực tiếp thắt chết đối thủ. Tới tới lui lui mấy lần như vậy, đã có rất nhiều tên thủ hạ chết ở dưới tay của Dạ Hi.
Trong nháy mắt, mọi người có chút sợ hãi tiểu tử nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ này.
Xác thực, Dạ Hi vẫn đang mặc y phục buổi chiều, thế nhưng hai ngọn núi cao vút, lại vạch trần giới tính của nàng. Vì vậy, ở trong mắt hắc y nhân, Dạ Hi chính là một người nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ.
Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên không sử dụng trường kiếm nữa mà thúc giục nội lực, tấn công mọi người. Nội lực của hắn cường hãn, đánh đám đông văng ra. Thời gian năm năm, nội lực của Quân Mặc Hiên lại mạnh lên không ít, đối phó với những người này lại càng giống như là đối phó với con sâu cái kiến.
Rất nhanh, một đám hắc y nhân đã ngã xuống. Hai người Dạ Hi đang chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này thì một nhóm người khác lại chạy tới, nhưng bọn họ không mặc áo đen.
Dạ Hi biết, đây đều là những người ban ngày đã tham gia đại hội võ lâm. Không ngờ, nhân sĩ võ lâm nổi tiếng chính nghĩa mà cũng tới tham gia loại chuyện trộm cướp này.
"Dạ Hồn, giao bức vẽ Bảo Tàng ra, bọn ta sẽ thả cho ngươi đi." Dẫn đầu là một người nam tử mặc đồ trắng có thêu viền vàng, mặc dù đã dịch dung, nhưng Dạ Hi vẫn có thể nhận ra hắn chính là Bắc Thần Huyên.
Quân Tư Mặc trắng mắt liếc nhìn Vân Thanh Phong. Người này chính là Vân Thanh Phong thường xuyên bị mẫu thân và phụ thân chỉnh sao? Quả nhiên không có mắt nhìn gì cả, bị chỉnh là đáng đời.
"Mẫu thân của ta chỉ dạy ta tôn trọng người già, không dạy ta tôn trọng kẻ vô lại." Quân Tư Mặc không khách khí cãi lại, tuy chỉ mới bốn tuổi rưỡi, nhưng công phu mắng người của hắn tuyệt đối không kém cỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Vân Thanh Phong trầm xuống, vén tay áo lên, một bộ dáng chửi nhau nhìn Quân Tư Mặc, mở miệng nói: "Tiểu hài tử xấu xa, ngươi đúng là có nương sinh ra, nhưng không có cha nuôi, ngươi nhìn ngươi một chút đi, đều là dáng vẻ một tiểu côn đồ, cẩn thận về sau không cưới được vợ......." Vân Thanh Phong nổ liên tục, nói một chuỗi dài.
Càng nói về sau, Vân Thanh Phong phát hiện, càng ngày càng nhiều người nhìn vào hắn. Cùng lúc đó, vẻ mặt Quân Tư Mặc cũng càng ngày càng uất ức.
Cảnh tượng này, giống như là một đại nam nhân đang bắt nạt một đứa bé năm tuổi. Hơn nữa còn là một nam nhân hung ác bắt nạt một đứa trẻ siêu dễ thương, siêu đáng yêu. Trong nháy mắt, lòng đồng cảm của mọi người tràn lan, chỉ chỉ chỏ chỏ Vân Thanh Phong.
Thấy ánh mắt xem thường của mọi người, Vân Thanh Phong càng nổi giận hơn. Trò gì vậy, sao hắn lại bắt nạt đứa bé này chứ, rõ ràng là tiểu thí hài này tự mình đến khiêu khích hắn đấy có được không?
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người khác cãi nhau sao?" Vân Thanh Phong không khách khí thét to nói.
Vân Thanh Phong vừa nói ra lời này, mọi người càng thêm khinh bỉ hắn hơn, cũng may đây là khách điếm nhỏ, không có ai biết hắn là Môn chủ của Long Môn, nếu không, một đời anh minh của Vân Thanh Phong sẽ không còn nữa.
Chỉ là, rất nhanh, hạnh phúc cả đời hắn cũng gần như mất rồi, càng đừng nói cái gì là anh minh.
Ngay sau đó, hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên không mấy hứng thú xuống lầu thì thấy vẻ mặt Vân Thanh Phong đang giận dữ, bàn tay đang đưa về phía Quân Tư Mặc, muốn nhấc hắn lên.
Thấy thế, sắc mặt Quân Mặc Hiên trầm xuống, bước nhanh về phía trước, cẩn thận ôm Quân Tư Mặc lên, bảo vệ ở trong ngực.
"Mặc, ngươi tránh ra, hôm nay lão tử nhất định phải dạy dỗ tiểu thí hài có mẹ sinh nhưng không nuôi dưỡng này." Vân Thanh Phong phất phất tay, vẻ mặt tức giận nói. Bởi vì quá mức tức giận, hắn vốn không nhận thấy được sắc mặt hai người Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đã thay đổi.