Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
Chương 53 : Phụ thân, Tiểu Mặc Mặc cũng là con của người sao? (2)
Ngày đăng: 14:16 30/04/20
Lúc này, Quân Tư Mặc đang núp ở trong ngực Quân Mặc Hiên ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt niềm nở nhìn phụ thân mình, nhỏ giọng đáng yêu nói: "Phụ thân, buổi sáng tốt lành, không đúng, phải là buổi trưa tốt lành."
Giọng nói Quân Tư Mặc rất đáng yêu, nhưng khi lọt vào tai Vân Thanh Phong lại chính là ma chú, là bùa đòi mạng. Trời ạ, hắn vừa mới gọi Mặc là gì, thật đúng là gọi phụ thân sao, hắn không có nghe lầm chứ. Thật giống như không tin những gì trước mắt, Vân Thanh Phong dùng ánh mắt hỏi Quân Mặc Hiên. Thấy vẻ mặt hắn không có ý tốt nhìn mình, nhất thời, Vân Thanh Phong muốn tìm một miếng đậu hũ đâm đầu vào chết đi cho xong.
Mẹ nó, sao hắn lại không có mắt như vậy chứ. Trước kia luôn cười nhạo Hoa Hồ Điệp có mắt như mù, không ngờ chính hắn mới đúng là một tên mắt mù chính cống. Thậm chí ngay cả con trai của Mặc cũng không nhận ra. Ngày hôm qua không phải Quỷ Diện đã nhắc nhở hắn người đó là Dạ Hi rồi sao, đứa bé bên cạnh Dạ Hi không phải con trai của Quân Mặc Hiên thì còn là của ai chứ.
"Con ta có mẹ sinh, không được mẹ nuôi?" Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói. Trong ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng mà Vân Thanh Phong biết, đó là dấu hiệu báo trước giông tố sắp sảy ra.
Vân Thanh Phong cười gượng gạo một tiếng, mở miệng nói: "Ha ha, mọi thứ vừa xảy ra nhất định là ảo giác."
"Con ta không có lễ phép?" Hai tay Dạ Hi ôm ngực, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói. Nàng thật sự không tức giận, một chút cũng không tức giận.
"Hì hì, tiểu Hi Nhi, con trai của ngươi rất lễ phép, là một bé ngoan." Vân Thanh Phong muốn khóc, thật lòng muốn khóc, tại sao người xui xẻo luôn là hắn chứ.
Dạ Hi cười híp mắt nhìn Vân Thanh Phong, chậm chạp không ra tay. Ngược lại, người làm cha là Quân Mặc Hiên lại nóng lòng bảo vệ con trai, liền nhấc Vân Thanh Phong lên, ném ra bên ngoài.
"Ôi chao!" Vân Thanh Phong khoa trương kêu lên, âm thanh kia khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu thê thảm rồi. Hắn cho rằng bản thân kêu được thảm một chút, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đồng tình với hắn, sẽ không tiếp tục làm khó hắn nữa. Hắn nào ngờ, kịch hay vẫn còn ở phía sau chứ?
Thấy hai người Quân Mặc Hiên không đuổi theo ra đây, trong lòng Vân Thanh Phong vui vẻ, bàn chân như được bôi dầu, chuồn đi cực nhanh.
Trong ngực Quân Mặc Hiên, vẻ mặt Quân Tư Mặc vô cùng nghi hoặc nhìn phụ thân và mẫu thân mình. Hai người này sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Vân Thanh Phong như vậy chứ, cái này không hợp lý chút nào, chỉnh người tới chết mới đúng phong cách mẫu thân mà.
Lại đợi một lát nữa, thấy phụ thân và mẫu thân mình vẫn không hành động, Quân Tư Mặc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Mẫu thân, người kia vừa rồi còn nói Tiểu Tư Mặc không cưới được vợ."
"Một đứa trẻ thì cưới vợ cái gì!" Dạ Hi khiển trách.
"Con trai yên tâm, so với con, trước đó sẽ có người không lấy được vợ." Quân Mặc Hiên nói một câu kì lạ.
Quân Tư Mặc nghi hoặc nhìn phụ thân và mẫu thân mình, trong nháy mắt, hắn có cảm giác hai người này không phải cha mẹ ruột của mình. Không lấy được nàng dâu, đây chính là chuyện lớn của đời người đấy, cha mẹ hắn không phải nên tức giận đến giết Vân Thanh Phong sao? Sao lại bình tĩnh như vậy chứ.
Lúc Lăng Vi Vi quay đầu lại thì thấy tư thế hai người mập mờ đang dựa vào nhau. Trong nháy mắt, lửa giận tăng vọt, vận dụng khinh công, tức giận rời đi.
Vì vậy, Vân Thanh Phong nổi giận. Biết tất cả những chuyện này đều là Quân Mặc Hiên làm, Vân Thanh Phong lập tức chạy tới tìm hắn tính sổ, ngay cả y phục trên người cũng chưa kịp thay.
Quân Mặc Hiên đánh giá Vân Thanh Phong, rất lâu sau mới chầm rì rì lên tiếng: "A, ngươi còn có hơi sức ở đây gào thét loạn?"
Lời này vừa nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Vân Thanh Phong tức chết. Hắn có thể đừng dùng một câu nói mà khiến cho người ta nghẹn chết như vậy hay không.
"Mẹ nó, lão tử và ngươi chưa xong đâu." Vân Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Làm sao bây giờ? Đánh cũng đánh không lại, mắng lại mắng không thắng người ta, làm cho hắn hồi lâu cũng chỉ có thể gầm thét ở đây.
"Nguyện vọng đời này của ngươi xem ra rất khó thực hiện, hay là chờ kiếp sau đi. Đúng lúc, chúng ta đi dạo phố thiếu ba người hầu, các ngươi tiện thể đi theo đi." Quân Mặc Hiên nhìn hai người Quỷ Diện đang xem kịch hay sau lưng Vân Thanh Phong, uy hiếp nói.
Nghe vậy, vẻ mặt hai người Quỷ Diện vốn đang vui mừng cùng ngừng lại, bị người ra lệnh làm người hầu cho cái gia đình này. Quả nhiên, xem cuộc vui cũng cần phải trả giá thật lớn.
Đoàn người đi ở trên đường lớn rất đáng chú ý, rất dễ dàng đã bị người tìm được. Cả hai tỷ muội lần trước Dạ Hi gặp ở khách điếm đều hào hứng đi tới.
"Vân Môn chủ, ta là công chúa của Tuyết Nhung quốc tên Lý Nhược Tuyết, đây là Lạc Song Nhi, biểu muội của ta." Lý Nhược Tuyết tiến lên sau đó tự giới thiệu bản thân.
Ai cũng biết Vân Thanh Phong là huynh đệ tốt của Quân Mặc Hiên, chỉ cần nói cho hắn, chuyện kia sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai Quân Mặc Hiên. Trong lòng Lý Nhược Tuyết tính toán cần phải làm cho thật vang dội, nhưng trên mặt lại giả bộ làm vẻ mặt dịu dàng.
Công chúa Tuyết Nhung quốc và người Lạc gia? Đám người Vân Thanh Phong đang lo không có cách nào đi vào Lạc gia bảo, đây rõ ràng không phải là đã nhặt được tiện nghi sao.
"Thì ra là công chúa Nhược Tuyết và Song nhi cô nương, hai vị tìm tại hạ có chuyện gì?" Vân Thanh Phong nâng lên một nụ cười mê người, khẽ động đến vết thương trên khóe miệng, khiến cho nụ cười kia của hắn nhìn giống như là đang khóc.
Chỉ là Lý Nhược Tuyết cũng không để ý, mà là nói ra mục đích của mình: "Vân Môn chủ, biết ngài là huynh đệ tốt của Hiên vương, ta mới nói chuyện như vậy cho ngài biết. Gần đây, ta thấy Hiên vương phi dẫn theo một đứa bé ở chung một chỗ với một vị nam tử trẻ tuổi. Không biết đứa trẻ này có phải con trai của Hiên vương phi với nam tử trẻ tuổi hay không."
Lý Nhược Tuyết vừa nói ra lời này, ngay cả ba người một sủng vật nhà Dạ Hi đang đi lang thang ở phía trước cũng xoay người lại. Nhìn kỹ một chút, Dạ Hi mới phát hiện đó chính là nữ nhân đáng ghét ngày đó nàng gặp ở khách điếm.
Ngay sau đó, hai tay Dạ Hi ôm ngực, một bộ dáng xem kịch vui, nhìn hai nữ nhân kia biểu diễn.