Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 54 : Cảnh giới chỉnh người cao nhất (1)

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Một khắc đồng hồ tiếp theo, hai người Dạ Hi gần như đã lục lọi khắp Lạc gia bảo nhưng vẫn không hề tìm được nơi gọi là căn cứ quân sự kia. Dạ Hi nhiều lần nghi ngờ, có phải căn cứ quân sự không có ở Lạc gia bảo này hay không.



"Mặc, ở đây không có!" Dạ Hi cau mày, rốt cuộc thì căn cứ quân sự của Tuyết Dung quốc ở đâu?



"Không thể nào, tình báo của ta tuyệt đối không thể sai được." Quân Mặc Hiên nhìn về phía trước, trong lòng vẫn tin chắc căn cứ quân sự nhất định ở Lạc gia bảo.



Dạ Hi không nói gì. Ngay cả dụng cụ dò xét cũng sẽ có thể bị sai sót, huống chi là tình báo chứ?



Đột nhiên, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên một tia sáng. Vẫn còn một nơi bọn họ chưa từng tìm qua, ngay sau đó hắn lôi kéo Dạ Hi tiến về phía sau núi.



Ngay khi Dạ Hi nhìn thấy phần mộ gần như chiếm nửa đỉnh núi thì trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ. Lạc gia bảo chính là gia tộc lâu đời đã mấy trăm năm, phía sau đỉnh núi này đều là tài sản của Lạc gia. Xây dựng căn cứ quân sự ở đây vừa an toàn lại bí mật, Lạc bảo chủ này quả thật quá thông minh rồi.



Chỉ là, bọn họ không sợ động tĩnh quá lớn sẽ quấy rầy sự thanh tu của tổ tiên, ban đêm sẽ quay trở về tìm đến bọn hắn sao? Dạ Hi oán thầm trong lòng.



Vậy mà, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi gần như đã tìm khắp cả đỉnh núi một lượt, nhưng vẫn không phát hiện có bất kỳ chỗ nào khả nghi thì hai người có chút nản lòng.



Quân Mặc Hiên chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục tìm một lát. Đột nhiên, từng trận tiếng vó ngựa truyền đến, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn không tránh được lỗ tai bén nhạy của hai người.



Hai người liếc mắt nhìn nhau, lần theo tiếng vó ngựa đi tới trước một mộ phần, nhìn qua niên đại, chỗ mộ phần này là mộ phần lâu đời nhất trong tổ phần của Lạc gia.



"Mặc, chàng chắc chắn là chỗ này?" Dạ Hi nghi ngờ lên tiếng. Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống căn cứ quân sự mà.



Miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên nụ cười tự tin, tiến lên vỗ lên xung quanh bia mộ. Chỉ chốc lát sau, bia mộ này di động, một con đường nhỏ đi thông dưới đất xuất hiện ở trước mặt hai người Dạ Hi.



Sau khi bia mộ di động, tiếng vó ngựa vốn hơi yếu đã trở nên rõ ràng, xuyên thấu qua lối vào truyền đến tai hai người Dạ Hi.



Hai người cẩn thận tiến vào, càng đi sâu vào bên trong, tiếng vó ngựa càng lớn, mà sắc mặt của Dạ Hi cũng càng ngày càng khó coi. Căn cứ quân sự ngầm, thì ra là căn cứ quân sự ngầm, lực chiến đấu của Tuyết Dung quốc rốt cục mạnh đến mức nào, mà lại xây dựng được một trụ sở quân sự lớn như vậy chứ.



Căn cứ quân sự ngầm giống như một mê cung khổng lồ, hai người Dạ Hi ở bên trong nhanh chóng vọt tới vọt lui. Nếu không phải có tiếng vó ngựa kia, căn bản sẽ không tìm được đường dẫn đến cửa đi ra ngoài.




Khi Quân Mặc Hiên nghe Vân Thanh Phong giải thích xong, trong mắt hiện lên vẻ nặng nề. Lăng Vân Tiêu này thật đúng là lại yêu nước, không phải thương nhân hám lợi sao? Vậy mà hắn lại chỉ bán cung tên này cho Tuyết Nhung.



Dạ Hi ở bên cạnh cũng chau mày. Biết rõ tầm quan trọng của vũ khí đối với một đội quân, nhưng Lăng Vân Tiêu không bán, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng cướp đoạt.



Cung tên cỡ lớn sao? Dạ Hi nhiều lần suy tư, nghiêm túc nói: "Thanh Phong, có thể chuẩn bị cho ta một chiếc cung tên cỡ lớn tới đây không? Cho ta thời gian ba ngày, ta sẽ cho các ngươi thấy kỳ tích." Nếu Lăng Vân Tiêu không bán, nàng đây sẽ tự mình làm, nàng cũng không tin, ngay cả súng cũng có thể thiết kế, cái loại mũi tên cổ đại này còn có thể làm khó nàng sao.



Rất nhanh, Vân Thanh Phong đã lấy được một cây cung tên. Dạ Hi nhốt mình ở trong phòng suốt ba ngày, thỉnh thoảng trong phòng truyền đến tiếng vang đinh đinh đương đương. Mãi đến ngày thứ ba thì cuối cùng Dạ Hi cũng hài lòng lấy tác phẩm của mình ra ngoài.



Ban đầu nàng cũng từng nghĩ tới sẽ dùng súng, nhưng mà làm vậy rất tốn kém tiền hơn nữa, chế tạo cũng rất khó khăn. Đồ vật như vậy không thuộc về thời đại này, nàng không muốn dùng với quy mô lớn.



Nhưng mà, bộ cung tên này của nàng không khác với sung là bao, đều là bóp cò bắn. Chỉ là một cái là đạn, một cái khác là mũi tên nhọn mà thôi.



"Nhìn đây, ta dạy các ngươi dùng." Dạ Hi tự tin nói. Nói xong, nàng lấy ra cung tên xinh đẹp, nhắm ngay lá cây đang bay xuống ở phía xa. Cò súng di động kháp trở về thì mũi tên nhọn bắn ra, xuyên qua lá cây bắn vào đại thụ ở phía đối diện.



Thấy thế, mọi người giật mình. Cung tên còn có thể sử dụng như vậy sao?



Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Hi tiếp tục giải thích: "Loại cung tên này nhẹ, hơn nữa lại tiết kiệm sức lực, tầm bắn cũng xa hơn. Mặc dù uy lực không lớn như cây cung cỡ lớn của Lăng Vân Tiêu, nhưng linh hoạt hơn hẳn, có thể bắn ra với tần số nhanh, rất thích hợp dùng cho tác chiến quân sự."



Nghe Dạ Hi giải thích xong, Quân Mặc Hiên tiến lên hôn Dạ Hi một cái thật sâu sắc, sau đó kích động nói: "Nương tử, nàng đã giúp vi phu một đại ân! Có nó, Thiên Thần sẽ không còn e ngại Thần Xạ Thủ của Tuyết Dung quốc nữa."



Dạ Hi vuốt vuốt cánh tay ê ẩm, vẻ mặt vui mừng nói: "Giữa chúng ta cần gì nói những lời này, của ta chính là của chàng, của chàng cũng chính là của ta."



Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên hiện lên vẻ cảm động, sao hắn lại có thể may mắn có được một nương tử như Hi Nhi đây chứ.



Không quấy rầy thời khắc ấm áp của hai người, đám người Vân Thanh Phong rất thức thời rời đi. Vậy mà, thời khắc tốt đẹp luôn có người thích sát phong cảnh.



"Mẫu thân, nếu người không trả Tiểu Bạch lại cho con, Tiểu Tư Mặc sẽ chết, là buồn ngủ chết đó." Quân Tư Mặc ở phía xa yếu ớt gào thét. Hắn rất mệt mỏi, mỗi ngày đều không được ngủ thoải mái, hắn đã khó chịu lắm rồi. Hắn còn phải trải qua cuộc sống này bao lâu nữa đây? Ôi....... Tiểu Bạch, ngươi đang ở đâu?