Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 54 : Cảnh giới chỉnh người cao nhất (2)

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Nghe thấy giọng nói của Quân Tư Mặc, hai người Dạ Hi nhanh chóng tách ra. Quân Mặc Hiên đen mặt nhìn Quân Tư Mặc, hắn có thể đừng xuất hiện đúng vào thời khắc mấu chốt được không.



Quân Tư Mặc nhìn phụ thân không rõ vì sao, mỗi lần hắn xuất hiện, sắc mặt của phụ thân hắn đều có vẻ không vui, đây rốt cuộc là tại sao vậy?



Tại sao ư? Đương nhiên vì lúc này ngươi chính là cây nến nhỏ quấy rầy chuyện tốt của hắn. Chỉ là điểm này, không lâu sau đó Quân Tư Mặc liền hiểu, vì vậy, hắn bày ra một động tác kinh ngạc.



"Tiểu Tư Mặc, trẻ nhỏ không thể quá mê ngủ biết không? Như vậy sẽ sinh bệnh." Dạ Hi trịnh trọng dạy dỗ nói. Đến lúc nào thì nàng mới có thể sửa được tật xấu mê ngủ của Quân Tư Mặc đây.



"Nhưng mà mẫu thân, sẽ lập tức phải trở về Thiên Thần rồi, Tiểu Tư Mặc ra cửa không có Tiểu Bạch sẽ bị xe ngựa đâm vào, đến lúc đó sẽ không phải đơn giản là ngã bệnh nữa, mà là gãy tay gãy chân đấy." Quân Tư Mặc tiếp tục giả vờ đáng thương. Buổi chiều sẽ lên đường, không có Tiểu Bạch chẳng lẽ lại để cho hắn đi bộ sao, đùa gì thế?



Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi run rẩy lợi hại, ra ngoài bị xe ngựa đâm vào mà hắn cũng có thể nghĩ ra được. Đúng là vì Tiểu Bạch, cái gì cũng nói ra được.



"Hi Nhi, hay là đưa Tiểu Bạch cho con đi." Quân Mặc Hiên chợt nhớ mình đã từng đã đồng ý Tiểu Tư Mặc, giúp hắn xin lại tiểu Bạch, vì vậy, lên tiếng bênh vực.



Nghe vậy, Quân Tư Mặc khinh bỉ nhìn phụ thân mình, tưởng rằng lúc này giúp hắn nói chuyện, hắn sẽ tha thứ cho lão cha lật lọng này sao? Vân Thúc Thúc nói đúng, phụ thân đúng là một người sợ vợ, hiện tại tốt hơn hết là hắn tự trông cậy vào mình còn hơn là trông cậy vào phụ thân.



Quân Mặc Hiên vô tội sờ mũi, vẻ mặt bình tĩnh ôm Dạ Hi, dùng ánh mắt van xin: Hi Nhi, chừa cho ta chút mặt mũi đi.



Dạ Hi liếc Quân Mặc Hiên một cái, cân nhắc đến đường xá xa xôi, ngay sau đó nàng liền trả Tiểu Bạch lại cho Quân Tư Mặc.



.......



Trên đường trở về Thiên Thần, đoàn người đi thong dong, hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên ngồi xe ngựa, mấy người Vân Thanh Phong cưỡi ngựa, còn tiểu Tư Mặc lại trực tiếp nằm ở trên lưng Tiểu Bạch ngáy to ngủ.



Đi một ngày một đêm, đám người Quân Mặc Hiên cuối cùng đến vùng biên giới Thiên Thần. Quân Mặc Hiên đi tới trạm dịch thì lấy ra thân phận của mình, rất nhanh liền có người đến tiếp đón.



Chỉ là không ngờ, ở trạm dịch, bọn họ lại gặp phải trưởng tôn nữ của Âu thái phó, Âu Thanh Dao. Nàng ta từng được hoàng thượng phong làm công chúa lấy chồng xa ở Tề quốc, hiện tại phải là vương phi Tề quốc.



Mấy năm không gặp, Âu Thanh Dao cũng không có gì thay đổi. Lúc rời đi, nàng cũng chỉ có mười lăm tuổi, hiện tại vừa đúng hai mươi hai tuổi, cũng không tính là quá già.
"Bịa đặt, nói xấu xung quanh hoàng tộc, chính là phải chu di cửu tộc nha!" Dạ Hi không chút để ý nói, trong mắt đều là uy hiếp.



Quân Tư Mặc ở phía sau ngủ được một giấc thỏa thuê tỉnh lại, thì thấy mẫu thân mình đang giáo huấn người khác. Vì vậy, Quân Tư Mặc hăng hái, chuyện tốt như thế làm sao sẽ thiếu hắn chứ?



"Mẫu thân, loại chuyện bức cung này giao cho Tiểu Tư Mặc là được rồi, Tiểu Tư Mặc thích làm nhất." Quân Tư Mặc sung sướng nói. Vừa nói vừa ra hiệu cho Tiểu Bạch nhà hắn bắt đầu làm việc.



Nhận được tín hiệu của chủ tử nhà mình, toàn thân Tiểu Bạch xù lông, miệng há to ra như chậu máu, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn mấy đại thẩm.



Thấy thế, sắc mặt mấy vị đại thẩm trắng bệch, cùng nhau hôn mê bất tỉnh.



"Ặc, không nhát gan như vậy chứ?" Quân Tư Mặc lúng túng nói. Biết mình đã gây họa, vẻ mặt Quân Tư Mặc xám xịt trở lại trên lưng Tiểu Bạch, giả bộ ngủ.



Dạ Hi bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, hỏi không ra chủ mưu là ai, nàng cũng có thể đoán được. Ngoại trừ Âu Thanh Dao vừa trở về, còn có ai biết nàng có con chứ.



Ngay sau đó, nàng và Quân Tư Mặc liền cùng nhau rời khỏi. Hai người một sủng tiếp tục đi về phía vương phủ, bởi vì Quân Tư Mặc đã tỉnh, cho nên Dạ Hi bắt hắn xuống đi bộ.



Đúng lúc gặp phải Âu Thanh Dao và cả một người nữa là Dạ Ngữ ở khúc quanh. Mặc dù đã năm năm không gặp, nhưng Dạ Hi vẫn nhận ra được người kia chính là Dạ Ngữ.



Không ngờ, tư tưởng của Dạ Ngữ lại tốt như vậy, bị cưỡng bức mà vẫn có dũng khí ra ngoài đi dạo phố. Không phải nữ nhân cổ đại đều rất chú trọng trinh tiết sao? Chẳng lẽ Dạ Ngữ là một loại khác.



Trong khi Dạ Hi đánh giá hai người, Dạ Ngữ cũng đã nhìn thấy Dạ Hi, nhất thời, cơn tức giận nổi lên. Hơn nữa lại nghe được những chuyện thê thảm biểu tỷ mình đã trải qua, thì cơn tức giận vọt thẳng lên.



"Dạ Hi, kẻ tiện nhân ngươi, tự mình trở lại coi như xong, vậy mà còn dẫn theo con hoang." Dạ Ngữ lên tiếng nhục mạ.



Nghe vậy, Dạ Hi nổi giận, mắng nàng, nàng có thể nhịn, nhưng mắng con trai nàng, đó chính là tự tìm cái chết.



"Thế nào, Dạ Ngữ, năm năm không gặp, lần trước nhục nhã còn chưa đủ? Có phải đám khất cái kia chưa đủ thỏa mãn ngươi hay không, còn muốn một lần nữa?" Dạ Hi lạnh lùng nói, không biết người nào bịa đặt dựng truyện. Mặc dù nàng không biết Dạ Ngữ bị người nào cưỡng bức, nhưng tóm lại là đã bị làm nhục rồi.