Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 59 : Cướp dâu (3)

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Editor: Anh Đào



Sau khi Nam Cung Trần rời đi không bao lâu, trong hoàng cung Thiên Linh liền truyền ra một tin tức, ba ngày sau sẽ là đại hôn của thái tử, khi nghe được tin này dân chúng đều vui mừng hớn hở. Sau đó cả kinh đô liền bao phủ một bầu không khí vui vẻ.



Vậy mà, trong một sân nhỏ, lại có người đang nổi trận lôi đình.



Giờ phút này, mặt của Quân Mặc Hiên đang đen thui, mắt phóng ra tia lửa nhìn về phía Vân Thanh Phong.



"Mặc, bình tĩnh chút đi, ta chỉ là tới truyền lời, ngươi không nên giận chó đánh mèo như vậy." Mặt của Vân Thanh Phong đầy phòng bị nhìn Quân Mặc Hiên, hắn chỉ sợ Quân Mặc Hiên tức giận không chỗ bộc phát, tìm hắn xả giận, như vậy thì hắn sẽ chết rất thảm.



Quân Mặc Hiên liếc Vân Thanh Phong một cái, đạm mạc nói: "Bổn vương là người như vậy sao?"



Vân Thanh Phong rất muốn nói “Đúng vậy”, nhưng nhìn nét mặt của Quân Mặc Hiên tự tiếu phi tiếu, lời đã đến khóe miệng liền bị hắn cứng rắn nuốt xuống. Thông minh nói sang chuyện khác: "Mặc, ba ngày sau, Hi Nhi sẽ xuất giá, chúng ta phải làm sao?"



"Cướp dâu" Quân Mặc Hiên lạnh lùng khạc ra hai chữ, coi như Thiên Linh có Tường Đồng Vách Sắt bao quanh, hắn cũng sẽ mang Dạ Hi đi.



Cướp dâu, chỉ bằng sức của bọn họ? Vân Thanh Phong làm ra bộ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Quân Mặc Hiên, không phải là hắn không tin, mà sự thật ở trước mắt, bọn họ muốn cứu Dạ Hi ra cơ hồ là không có khả năng.



Chỉ là, nếu như Quân Mặc Hiên đã muốn vậy, làm huynh đệ nhất định sẽ theo hắn đến cùng.



"Ngươi nói xem nếu phá hư đại hôn của đường đường một thái tử Thiên Linh, có thể nổi danh ở đại lục Long Đằng hay không?" Vẻ mặt Vân Thanh Phong đầy thích thú nói. Thiên Linh đã từng tồn tại rất nhiều thần thoại, nhưng chuyện này lại không giống như vậy, hắn Vân Thanh Phong, lại dám phá hư đại hôn của thái tử Thiên Linh, hắn nhất định có thể nổi tiếng.



"Tất nhiên là có thể, một khi khắp nơi trên đại lục Thiên Linh này truy nã ngươi, ngươi sẽ càng nổi nhanh hơn." Quân Mặc Hiên vô tình đả kích nói.



Nghe vậy, nét cười trên gương mặt tuấn tú của Vân Thanh Phong đông cứng lại trong tích tắc, có cần phải đả kích hắn như vậy không.



Sau khi tán gẫu xong, Quân Mặc Hiên đã tìm được cách để cứu Dạ Hi ra. Thiên Linh có một tập tục, chỉ cần là đại hôn của quốc quân tương lai, đều buộc phải tiếp nhận sự triều bái của dân chúng. Mà việc bọn họ phải làm ở đây chính là gây ra hỗn loạn, nhân cơ hội đó mang Dạ Hi đi.



Nhưng mà, khi hai người bọn họ lẫn vào đám đông còn chưa kịp động thủ, dân chúng Thiên Linh đã muốn bạo động.




Chỉ là, hắn nghĩ mãi vẫn không ra, nhi nữ dị giới rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với Thiên Linh. Thấy tạm thời Hi Nhi sẽ không có nguy hiểm, Quân Mặc Hiên cũng không ra tay.



Người của hắn còn chưa xử lý xong các cọc ngầm chung quanh, phải chờ thêm chút nữa.



"Quốc chủ Thiên Linh, cứ coi như bổn vương phi là nhi nữ dị giới thì đã sao? Cũng không thuộc về Thiên Linh Quốc các người, nếu ép buộc ta, bổn vương phi cũng không ngại lưới rách cá chết." Dạ Hi khí thế khắp người nói. Nếu bọn họ vẫn bức bách, vậy thì đừng trách nàng không để ý sự sống chết của tất cả mọi người ở đây.



Dạ Hi nhìn chiếc vòng tay màu đỏ huyết trên cổ tay, trong mắt lóe lên một chút nặng nề. Chiếc vòng tay này có chứa bom, tương đương với một kíp nổ tự động. Lúc trước sư phụ đưa nó cho nàng chắc cũng đã đoán được sẽ có một ngày nàng gặp phải khó khăn không thể nào giải quyết được.



Cho nên, tốt nhất là Thiên Linh không nên ép nàng, nếu không nàng cũng không ngại lưới rách cá chết, mặc dù bom không thể hủy diệt toàn bộ nơi này, nhưng những người trong vòng bán kính mười dặm quanh đây, tuyệt đối trốn không thoát, chẳng hạn như quốc chủ Thiên Linh Nam Cung Chấn cũng vậy.



"Hi Nhi, đây là phương thức phản kháng của nàng sao?" Mặt Nam Cung Trần đầy bi thương nhìn Dạ Hi. Lưới rách cá chết, nàng thật sự đã làm tổn thương hắn. Nhưng điều mà hắn để ý không phải là những việc này, mà là Dạ Hi có nguyện ý gả cho hắn hay không.



Ngày hôm qua, trong lòng hắn còn tràn đầy niềm vui vì hắn cho rằng Dạ Hi nguyện ý gả cho hắn, bởi vì ba ngày này, Dạ Hi không có biểu hiện gì chán ghét, mà ngược lại còn rất vui lòng tiếp nhận hôn sự này. Thì ra là, tất cả đều chỉ là lời nói dối.



"Đúng vậy, Nam Cung Trần, ta đã từng khuyên ngươi, nhưng mà ngươi không chịu nghe, vậy thì cũng đừng trách ta, ta làm người thế nào ngươi cũng biết rõ, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành." Dạ Hi lạnh lùng nhìn Nam Cung Trần, trong mắt đều là lãnh ý.



"Được lắm, hay cho câu thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, Trần Nhi, ngươi đã nghe thấy rồi đấy, Dạ Hi có chết cũng không chịu gả cho ngươi, vậy thì trẫm cũng chỉ có thể dùng một phương thức khác mà thôi." Nam Cung Chấn tức giận nói.



Hừ, tuy rằng Dạ Hi kết hợp với Trần Nhi sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, còn có một biện pháp khác có thể sử dụng được, đó chính là đổi máu của hai người. Lấy máu của nữ nhi dị giới thay thế máu đã hoại tử trong cơ thể của Nam Cung Trần.



"Phụ hoàng, không được!" Nam Cung Trần kích động nói. Hắn biết, lúc trước, khi hắn tìm phụ hoàng để cầu xin phụ hoàng bỏ qua cho Dạ Hi, khi đó Nam Cung Chấn đưa ra cho hắn hai lựa chọn, một là cưới nàng, hai là giết nàng.



Và hắn đã lựa chọn cưới nàng, cho dù lời nói của Dạ Hi làm tổn thương hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ thay đổi thay đổi quyết định của mình. Chỉ là hắn muốn thử một lần, làm cho nàng có thể thay lòng đổi dạ!



"Cũng không đến lượt ngươi quyết định!" Nam Cung Chấn lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, mười người áo đen đã từng bắt được Dạ Hi nhanh chóng xuất hiện. Lúc này, tuy rằng bọn họ không có che mặt, nhưng bằng hơi thở, Dạ Hi cũng có thể đoán được bọn họ là ai.



Tại nơi ẩn nấp, Quân Mặc Hiên nhìn thấy có điểm không đúng, lập tức bảo Vân Thanh Phong chuẩn bị hành động.