Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 60 : Trốn khỏi Thiên Linh (2)

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Editor: Tiêu Tương



"Lão đại, để bọn họ chạy thoát sao?" Một tên trong số mười hai ám sứ nghiêm túc nói.



"Đuổi theo." Lão đại của mười hai ám sứ chỉ về phía trước, tức giận hô.



Vì vậy, mười hai người nhanh chóng tiến vào rừng cây, nhưng khi bọn họ vừa đến gần rừng cây thì bỗng nhiên cảm thấy có nguy hiểm, vô số ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm.



Nhất thời, mười hai người đề phòng, cẩn thận đi về phía trước.



Đột nhiên, rất nhiều rắn độc từ trong rừng rậm lao ra, màu sắc vô cùng sặc sỡ, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không cho là những con rắn sặc sỡ này không có độc.



Mắt thấy bọn họ sẽ lập tức bị bầy rắn tấn công, mười hai người vung binh khí trong tay lên, chặt đứt một con lại một con rắn độc. Chỉ chốc lát, bầy rắn càng ngày càng đông, mười hai ám sứ liền thúc giục nội lực, phóng loạn ra xung quanh.



Có thể cảm nhận được nội lực đánh ra rất mạnh mẽ. Sau khi thảm thực vật xung quanh bị phá hư, bầy rắn chi chít, khiến cho da đầu người ta phát run. Mà bầy rắn này tựa như có mắt, tấn công mười hai người, tốc độ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhiều rắn độc.



Thấy cảnh này, Vân Thanh Phong núp ở phía xa, vẻ mặt hắn lúc này không hiểu nhìn Dạ Hi. Nhiều rắn như vậy, nhưng chỗ bọn họ đang trốn lại một con rắn cũng không có, đây không phải rất kỳ lạ sao? di,e.nd;an. l/eq;uy,don



Nhìn lại Dạ Hi, vẻ mặt nàng bình tĩnh quan sát phía trước. Chẳng qua, nàng chỉ vẩy một chút bột phấn loài rắn thích ở đâu đó mà thôi. Nhưng hắn không ngờ, khu rừng này lại có nhiều rắn như vậy.



Thấy những con rắn kia đều đã hợp lại thành từng đàn, khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười tà ác.



Hai người Quân Mặc Hiên không hiểu, nụ cười của Dạ Hi có ý gì, khi bọn hắn nhìn thấy bầy ong vàng lớn bay tới, đông nghìn nghịt cả một vùng, khiến cho bầu trời như phủ một đám mây đen thì cuối cùng hai người mới chợt hiểu ra.



Trong lòng oán thầm, nhiều ong vàng lớn như vậy, không biết mười hai ám sứ có thể bị bầy ong vò vẽ kia chích hay không đây.



Thấy thế, Dạ Hi ngẩn mặt ra, sau đó nhanh chóng rời đi cùng Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong. Còn chưa đi xa, bên trong khu rừng đã truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết.



Nghe tiếng, cả người Dạ Hi run lên, vô sỉ nói: "Tại sao tiếng la này lại hấp dẫn như vậy chứ."



Dạ Hi vừa nói ra lời này, Vân Thanh Phong liền cảm thấy quạ bay đầy trời, sao hắn có cảm giác lời này của Dạ Hi, lại đặc biệt vô sỉ chứ? Tiếng la này còn hấp dẫn, cảm xúc của mười hai ám sứ khi bị bầy rắn bao vây tấn công, ong đuổi, hẳn là vẫn còn cảm thấy mùi vị không tệ. Có phải là nên đưa chút quà tặng tới cảm tạ Dạ Hi hay không.



Vậy mà, đây vẫn chưa hết, lời nói tiếp theo của Quân Mặc Hiên, càng khiến Vân Thanh Phong câm nín.
Ba người Dạ Hi thường xuyên lướt qua mười hai ám sứ như vậy nhiều lần. Chỉ là, mười hai ám sứ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhiều lần như vậy, bọn họ vẫn sẽ nhìn ra sơ hở.



Vì vậy, mười hai ám sứ đánh cuộc, quyết định để đám người Dạ Hi đến Thiên Linh cổng biên giới.



Khi Dạ Hi đi tới biên cảnh Thiên Linh thì quả nhiên nhìn thấy mười hai ám sứ đang đứng ở cửa thành. Lần này bọn họ rút kinh nghiệm, biết đám người Dạ Hi sẽ dịch dung, liền tìm đại sư dịch dung tới.



Từng người xuất cảnh đều sẽ bị kiểm tra, trên mặt có cái gì đều sẽ không được qua.



Thấy thế, trong mắt Dạ Hi thoáng hiện suy nghĩ sâu xa, xem ra muốn dùng biện pháp cũ là không được.



Ngay khi ba người Dạ Hi đang tìm cách, mười hai thánh sử ở phía xa đã phát hiện ba người, ngay sau đó tiến lên điều tra, thì quả nhiên là bọn người Dạ Hi.



"Dạ Hi, ngươi còn muốn chạy?" Vẻ mặt của lão đại mười hai ám sứ giận dữ, bọn hắn chưa bao giờ đuổi giết một người, lại nhếch nhác như khi đuổi giết Dạ Hi này. Bị mãnh thú công kích coi như xong, dọc đường đi lại còn bị bọn họ đùa bỡn.



Phần oán giận này, dù thế nào hắn cũng phải phát tiết ra. Vì vậy, hắn gọi mười hai huynh đệ tấn công đám người Dạ Hi.



Biết mình bị phát hiện, ba người Dạ Hi cũng không bỏ trốn, tình hình hôm nay chỉ có thể lấy cứng đối cứng rồi. Thật may là, mười hai ám sứ quá tự đại, không có điều dộng binh lính biên phòng của Thiên Linh, nếu không, e là ba người Dạ Hi có chắp thêm cánh cũng chạy không thoát rồi. 



Hai bên khai chiến lần nữa, mười hai ám sứ bởi vì tức giận mà tấn công dữ dội, ba người Dạ Hi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, trái lại còn bị ràng buộc khắp nơi.



Nhất là Dạ Hi, nàng không có nội lực, vốn không có cách nào chống đỡ nội lực do mười hai ám sứ tấn công mãnh liệt, chỉ có thể một mực né tránh. Qua mấy hiệp, đám người Dạ Hi đã hơi có vẻ nhếch nhác.



"Ha ha ha....... Dạ Hi, không phải ngươi rất lợi hại phải sao? Hôm nay bản tọa nhất định sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!" Lão đại của mười hai ám sứ phách lối nói. Lúc này bọn họ cũng đã giết đến đỏ cả mắt rồi, mới mặc kệ mệnh lệnh chỉ có thể sống bắt kia! 



"Chỉ dựa vào các ngươi?" Khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười lạnh, cho dù không địch lại, khí thế của nàng cũng không yếu chút nào. di,e.nd;an.l/eq;uy,don



Mười hai ám sứ thấy Dạ Hi kiêu ngạo như thế, trong lòng càng thêm tức giận, cũng không biết là có phải mười hai người họ cố ý hay không, thế nhưng lại có tới sáu người đều đến tấn công Dạ Hi. Mà hai người Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong hợp lực lại đối phó với sáu người khác.



Nhất thời, Dạ Hi thoáng cố gắng hết sức hơn nữa. Mặc kệ, xuất cảnh trước rồi hãy nói. Ngay sau đó, Dạ Hi huy động băng ti trong tay, cắm vào tường thành, nhân lúc mười hai ám sứ không chú ý, nhún người nhảy một cái, vượt qua thành tường.



Thấy thế, Quân Mặc Hiên vung tay lên, nội lực hùng hậu ngăn cản mười hai ám sứ tấn công. Ngay sau đó đề khởi khinh công, bay vọt qua tường thành.