Ta xuyên thành Tà Thần
Chương 3 : Chương 3
Ngày đăng: 01:07 27/06/20
– A a a a cái gì đây thế Thiên Thư – Hắn kêu lên khi vừa dơ tay lên thì một long ảnh hắc sắc bay lên.
– Ồ không ngờ lại là võ hồn thứ hai ta cũng không rõ về võ hồn thứ hai này lắm trong mật tịch thiên thư không hề nhắc đến – Thiên Thư trả lời hắn kèm với sự ngạc nhiên không ngờ rằng hắn lại có võ hồn thứ hai.
– Không có? Vãi thế chẳng phải đây đặc quyền của nhân vật chính sao hehe. Cái này có long ảnh còn màu đen tạm gọi là Long Hắc Sắc võ hồn đi. – Hắn tự nhủ rồi quyết định.
– À đúng rồi Thiên Thư ngươi nói tiền bối có biết ngươi trong cơ thể ta không?
– Không, ngươi yên tâm. Nhưng ngươi đừng để lộ ra võ hồn thứ hai của mình quá sớm trừ lúc nào nguy hiểm đến tính mạng thì mới lộ ra. – Thiên Thư sau khi trả lời hắn xong thì nhắc nhở.
– Tại sao?
– Ngu thế nếu ngươi để lộ sẽ có người ghen tị mà có thể giết ngươi hoặc đoạt võ hồn.
– À à okkk.
Hắn sau khi kiểm tra lại võ hồn trong cơ thể thì cũng đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra thì cũng đúng lúc mẹ hắn bê lên một canh gà hầm cho hắn.
– Con không sao chứ? Hôm qua mẹ thấy con còn nằm dưới đất mà sao bây giờ có sao không – Câu đầu tiên khi mẹ hắn nhìn thấy hắn.
– À con không sao, mẹ sắp tới con sẽ tới Khôn Lâm Chi Sâm luyện tập – Hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc làm mẹ hắn cũng ngạc nhiên nghĩ thầm “nó nghiêm túc trong khác hẳn nhỉ”.
– Nên có lẽ khoảng thời gian này mẹ không có con ở cùng nên nếu có nhớ quá cũng phải cố chịu nhẹ – Lại trở lại với gương mặt dâm dâm ấy đẹp trai không quá 5s. Làm mẹ hắn bỏ ngay suy nghĩ trên.
– Nhưng con vừa tỉnh lại mà Khôn Lâm Chi Sâm toàn thú dữ con không có hồn lực sao an toàn được – mẹ hắn vội ngăn hắn lại vì thật sự mẹ hắn không muốn hắn liều mạng tu luyện như thế.
– Mẹ yên tâm con tự có cách mà hì hì – Hắn vừa nói vừa cười như muốn cho mẹ hắn thêm yên tâm.
– Vậy con phải đi trong hai tuần thôi đó. Mẹ chỉ cần con an toàn thôi rồi mẹ sẽ đưa con được vào học viện được mà.
– Học viện? À đúng rồi đó là nơi main phải đến thế thì ta phải nhanh có hồn thú đầu để đột phá mới được mới được – Hắn nghĩ thầm.
– Vâng mẹ yên tâm.
Sau khi uống hết bát canh gà hắn vào dọn quần áo xong chuẩn đi đi thì đột nhiên hắn quay lại nói:
– À mẹ đi trong hai tuần con sẽ nhớ mẹ lắm nên mẹ nhắm mắt lại một tí đi – Hắn nhìn mẹ hắn với ánh mắt long lanh mong mỏi.
Mẹ hắn cũng đoán ra được điều gì rồi, nhưng vẫn nhắm mắt lại như đang chờ mong hắn tới bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn toàn ở cùng nàng. Nay tự dưng lại đi xa nàng cảm giác có chút hụt hẫng dù chỉ trong hai tuần.
Hắn đến dự định hôn vào môi nàng nhưng lại thôi hắn lại quyết định vén tóc nàng lên rồi hôn vào trán nói nhỏ “Nàng ở nhà ngoan chờ ta”.
Rồi hắn chạy đi mất hút để lại mẹ hắn sau khi nghe được câu đấy mặt cũng đỏ ửng:
– Nó vừa gọi mình là nàng sao, sao thế được, mình lớn hơn thế này đúng là liều thật ‘ nghĩ xong rồi nàng lại cười thầm nhìn hình bóng hắn xa dần.
Khi hình bóng hắn dần biến mất nàng dơ tay phất nhẹ một cái từ bóng tối hiện ra một thiếu nữ với khăn che mặt liền quỳ xuống:
– Thánh nữ có lệnh?
– Ngươi đi theo bảo vệ thiếu chủ đi – Nàng nói với giọng lạnh lùng cùng với gương mặt lạnh lùng không kém khác hắn khi nói chuyện với hắn. Nhưng thiếu nữ ấy không dám nói lại một câu nào mà cũng chỉ nói một từ “Rõ” rồi biến mất.
Vừa vào núi đã gặp nạn.
Thanh niên Quân Huyền vừa đi vừa cười vì nghĩ sắp có được hồn hoàn đầu lại còn đến học viện nơi nhân vật chính phải đến thì đột nhiên hắn mới ngẩn người ra kêu lên:
– Mẹ nó vừa nãy oai cho lắm mình mới thức tỉnh võ hồn sao đánh được hồn thú 10 năm nói gì đến 100 năm hay 1000 năm. Thôi toang thật rồi ông giáo ạ tất cả tại hám gái cả. Ơ mà còn Thiên Thư – Hắn vừa nói xong liền dở giọng nài nỉ:
– Thiên Thư ngươi có thể cho ta biết con hồn thú nào đang hấp hối mà có tu vi cao cao phù hợp với ta không?
– Không – âm thanh đáp lại sự mong mỏi của hắn dập tắt luôn hy vọng của hắn.
– Á chả nhẽ về kêu má đi cùng nhưng vừa tỏ vẻ anh hùng rồi ai lại quay lại được hết rồi hết thật rồi làm sao đây?
– Ngươi có công pháp Thôn Hồn Quyết thì cứ tìm hồn thú 1 năm 2 năm gì đấy mà hút tạm tu vi của chúng bổ sung lại hồn lực đến Thập cấp đỉnh phong thì may ra có cơ hội tìm được hồn thú đầu tiên – Thiên Thư nói vọng ra làm hắn vui mừng khôn xiết.
– Đúng rồi ha – Hắn nghe xong liền tức tốc tiền về Khôn Lâm Chi Sâm.
Khi hắn đến nơi cũng là lúc trời gần tối đấy là do có hồn lực hút của hồn tinh thú 300 năm trong người hắn mới giúp hắn có thể chạy nhanh đến Khôn Lâm Chi Sâm như thế chứ người bình thường có thể mất 3 ngày hoặc 1 tuần.
Hắn vội tìm một hốc đá trống ngồi vào sử dụng cách nhóm lửa Thiên Thư đưa cho để đốt lửa còn đồ ăn thì sẵn lương khô rồi. Thế là hắn oánh no say rồi ngủ đến tận sáng.
– Zô trời sáng rồi à đi tìm hồn thú bổ sung tu vi nào – Hắn phấn khích.
Hắn bước ra ngoài hang nhỏ bắt đầu đi kiếm hồn thú nhưng chỉ dám ở ngoài Khôn Lâm Chi Sâm thối nếu vào trong hay chính giữa bị huyền thú và hồn thú lớn biến hắn thành thức ăn ngay.
Hắn vừa đi vừa nhận được thêm thông tin Thiên Thư đưa cho muốn đột phá thì phải có hồn thú tu vi cao hấp thu rồi đột phá hoặc có thể tích tụ hồn lực dần rồi đột phá nhưng lấy tu vi hồn thú là cách nhanh nhất vì hồn lực xung quanh cực ít nên sẽ lâu.
– Ồ ồ té ra là thế – Vừa tiếp nhận thông tin hắn vừa tìm được mấy hồn thú 1 năm lẻ tẻ để hút tu vi thì không biết từ đâu có tiếng phát ra khè khè… khè làm hắn lạnh sởn gai ốc.
– Thiên Thư ngươi có nghe thấy gì không? Hắn không dám quay đầu nhìn lại mà chỉ dám hỏi Thiên Thư.
– Xà thú 1000 năm chạy – Đó là những gì Thiên Thư đáp lại.
Hắn nghe xong cũng chỉ vừa kịp quay đầu lại thì thấy một cự xà to đang bám trên cây nhìn xuống hắn với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, thế là ba chân bốn chẳng của hắn cong lên chạy thật lực giờ hắn mặc kệ quan trọng phải sống đã hắn còn chưa dám vào trong Khôn Lâm Chi Sâm tí nào mà đã gặp hồn thú cỡ này hoàn toàn không có khả năng đánh lại nên hắn chỉ có thể chạy.
Sau lưng hắn cự xà cũng luồn thân dài của mình mà đuổi theo hắn với tốc độ của hồn thú 1000 năm nên Quân Huyền hắn nhanh chóng bị đuổi đến mông nhưng trước mặt hắn mới chạy được một lúc mà lại đến vực thẳm làm hắn cũng chỉ nuốt nước bọt “ực” rồi than lên khi quay đầu lại nhìn thấy cự xà cũng đang nhìn hắn chống cự trong vô ích vì khoảng cách tu vi quá lớn.
– Đùa chứ mới xuyên không, không lâu lão thiên lại muốn hại chết ta lần hai à.
Hắn quay đầu ra đằng sau thì là vực thẳm đằng trước là cự xà đang càng lúc càng há miệng to hơn và tiến lại gần hắn. Không biết vì sao lúc này người hắn lại cùng quyết định nhảy thôi.
– Nhảy chưa chắc chết cùng lắm chỉ què nhưng bị nó đợp cái là toang. Nghĩ xong chân hắn lùi lại định nhảy thì xoạt chưa kịp lấy tinh thần nhảy xuống thì cự xà lao tới hắn hoảng quá chân hắn lùi dài hơn lên hụt cái hắn rơi xuống ngay trước miệng cự xà.
– Ồ không ngờ lại là võ hồn thứ hai ta cũng không rõ về võ hồn thứ hai này lắm trong mật tịch thiên thư không hề nhắc đến – Thiên Thư trả lời hắn kèm với sự ngạc nhiên không ngờ rằng hắn lại có võ hồn thứ hai.
– Không có? Vãi thế chẳng phải đây đặc quyền của nhân vật chính sao hehe. Cái này có long ảnh còn màu đen tạm gọi là Long Hắc Sắc võ hồn đi. – Hắn tự nhủ rồi quyết định.
– À đúng rồi Thiên Thư ngươi nói tiền bối có biết ngươi trong cơ thể ta không?
– Không, ngươi yên tâm. Nhưng ngươi đừng để lộ ra võ hồn thứ hai của mình quá sớm trừ lúc nào nguy hiểm đến tính mạng thì mới lộ ra. – Thiên Thư sau khi trả lời hắn xong thì nhắc nhở.
– Tại sao?
– Ngu thế nếu ngươi để lộ sẽ có người ghen tị mà có thể giết ngươi hoặc đoạt võ hồn.
– À à okkk.
Hắn sau khi kiểm tra lại võ hồn trong cơ thể thì cũng đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra thì cũng đúng lúc mẹ hắn bê lên một canh gà hầm cho hắn.
– Con không sao chứ? Hôm qua mẹ thấy con còn nằm dưới đất mà sao bây giờ có sao không – Câu đầu tiên khi mẹ hắn nhìn thấy hắn.
– À con không sao, mẹ sắp tới con sẽ tới Khôn Lâm Chi Sâm luyện tập – Hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc làm mẹ hắn cũng ngạc nhiên nghĩ thầm “nó nghiêm túc trong khác hẳn nhỉ”.
– Nên có lẽ khoảng thời gian này mẹ không có con ở cùng nên nếu có nhớ quá cũng phải cố chịu nhẹ – Lại trở lại với gương mặt dâm dâm ấy đẹp trai không quá 5s. Làm mẹ hắn bỏ ngay suy nghĩ trên.
– Nhưng con vừa tỉnh lại mà Khôn Lâm Chi Sâm toàn thú dữ con không có hồn lực sao an toàn được – mẹ hắn vội ngăn hắn lại vì thật sự mẹ hắn không muốn hắn liều mạng tu luyện như thế.
– Mẹ yên tâm con tự có cách mà hì hì – Hắn vừa nói vừa cười như muốn cho mẹ hắn thêm yên tâm.
– Vậy con phải đi trong hai tuần thôi đó. Mẹ chỉ cần con an toàn thôi rồi mẹ sẽ đưa con được vào học viện được mà.
– Học viện? À đúng rồi đó là nơi main phải đến thế thì ta phải nhanh có hồn thú đầu để đột phá mới được mới được – Hắn nghĩ thầm.
– Vâng mẹ yên tâm.
Sau khi uống hết bát canh gà hắn vào dọn quần áo xong chuẩn đi đi thì đột nhiên hắn quay lại nói:
– À mẹ đi trong hai tuần con sẽ nhớ mẹ lắm nên mẹ nhắm mắt lại một tí đi – Hắn nhìn mẹ hắn với ánh mắt long lanh mong mỏi.
Mẹ hắn cũng đoán ra được điều gì rồi, nhưng vẫn nhắm mắt lại như đang chờ mong hắn tới bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn toàn ở cùng nàng. Nay tự dưng lại đi xa nàng cảm giác có chút hụt hẫng dù chỉ trong hai tuần.
Hắn đến dự định hôn vào môi nàng nhưng lại thôi hắn lại quyết định vén tóc nàng lên rồi hôn vào trán nói nhỏ “Nàng ở nhà ngoan chờ ta”.
Rồi hắn chạy đi mất hút để lại mẹ hắn sau khi nghe được câu đấy mặt cũng đỏ ửng:
– Nó vừa gọi mình là nàng sao, sao thế được, mình lớn hơn thế này đúng là liều thật ‘ nghĩ xong rồi nàng lại cười thầm nhìn hình bóng hắn xa dần.
Khi hình bóng hắn dần biến mất nàng dơ tay phất nhẹ một cái từ bóng tối hiện ra một thiếu nữ với khăn che mặt liền quỳ xuống:
– Thánh nữ có lệnh?
– Ngươi đi theo bảo vệ thiếu chủ đi – Nàng nói với giọng lạnh lùng cùng với gương mặt lạnh lùng không kém khác hắn khi nói chuyện với hắn. Nhưng thiếu nữ ấy không dám nói lại một câu nào mà cũng chỉ nói một từ “Rõ” rồi biến mất.
Vừa vào núi đã gặp nạn.
Thanh niên Quân Huyền vừa đi vừa cười vì nghĩ sắp có được hồn hoàn đầu lại còn đến học viện nơi nhân vật chính phải đến thì đột nhiên hắn mới ngẩn người ra kêu lên:
– Mẹ nó vừa nãy oai cho lắm mình mới thức tỉnh võ hồn sao đánh được hồn thú 10 năm nói gì đến 100 năm hay 1000 năm. Thôi toang thật rồi ông giáo ạ tất cả tại hám gái cả. Ơ mà còn Thiên Thư – Hắn vừa nói xong liền dở giọng nài nỉ:
– Thiên Thư ngươi có thể cho ta biết con hồn thú nào đang hấp hối mà có tu vi cao cao phù hợp với ta không?
– Không – âm thanh đáp lại sự mong mỏi của hắn dập tắt luôn hy vọng của hắn.
– Á chả nhẽ về kêu má đi cùng nhưng vừa tỏ vẻ anh hùng rồi ai lại quay lại được hết rồi hết thật rồi làm sao đây?
– Ngươi có công pháp Thôn Hồn Quyết thì cứ tìm hồn thú 1 năm 2 năm gì đấy mà hút tạm tu vi của chúng bổ sung lại hồn lực đến Thập cấp đỉnh phong thì may ra có cơ hội tìm được hồn thú đầu tiên – Thiên Thư nói vọng ra làm hắn vui mừng khôn xiết.
– Đúng rồi ha – Hắn nghe xong liền tức tốc tiền về Khôn Lâm Chi Sâm.
Khi hắn đến nơi cũng là lúc trời gần tối đấy là do có hồn lực hút của hồn tinh thú 300 năm trong người hắn mới giúp hắn có thể chạy nhanh đến Khôn Lâm Chi Sâm như thế chứ người bình thường có thể mất 3 ngày hoặc 1 tuần.
Hắn vội tìm một hốc đá trống ngồi vào sử dụng cách nhóm lửa Thiên Thư đưa cho để đốt lửa còn đồ ăn thì sẵn lương khô rồi. Thế là hắn oánh no say rồi ngủ đến tận sáng.
– Zô trời sáng rồi à đi tìm hồn thú bổ sung tu vi nào – Hắn phấn khích.
Hắn bước ra ngoài hang nhỏ bắt đầu đi kiếm hồn thú nhưng chỉ dám ở ngoài Khôn Lâm Chi Sâm thối nếu vào trong hay chính giữa bị huyền thú và hồn thú lớn biến hắn thành thức ăn ngay.
Hắn vừa đi vừa nhận được thêm thông tin Thiên Thư đưa cho muốn đột phá thì phải có hồn thú tu vi cao hấp thu rồi đột phá hoặc có thể tích tụ hồn lực dần rồi đột phá nhưng lấy tu vi hồn thú là cách nhanh nhất vì hồn lực xung quanh cực ít nên sẽ lâu.
– Ồ ồ té ra là thế – Vừa tiếp nhận thông tin hắn vừa tìm được mấy hồn thú 1 năm lẻ tẻ để hút tu vi thì không biết từ đâu có tiếng phát ra khè khè… khè làm hắn lạnh sởn gai ốc.
– Thiên Thư ngươi có nghe thấy gì không? Hắn không dám quay đầu nhìn lại mà chỉ dám hỏi Thiên Thư.
– Xà thú 1000 năm chạy – Đó là những gì Thiên Thư đáp lại.
Hắn nghe xong cũng chỉ vừa kịp quay đầu lại thì thấy một cự xà to đang bám trên cây nhìn xuống hắn với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, thế là ba chân bốn chẳng của hắn cong lên chạy thật lực giờ hắn mặc kệ quan trọng phải sống đã hắn còn chưa dám vào trong Khôn Lâm Chi Sâm tí nào mà đã gặp hồn thú cỡ này hoàn toàn không có khả năng đánh lại nên hắn chỉ có thể chạy.
Sau lưng hắn cự xà cũng luồn thân dài của mình mà đuổi theo hắn với tốc độ của hồn thú 1000 năm nên Quân Huyền hắn nhanh chóng bị đuổi đến mông nhưng trước mặt hắn mới chạy được một lúc mà lại đến vực thẳm làm hắn cũng chỉ nuốt nước bọt “ực” rồi than lên khi quay đầu lại nhìn thấy cự xà cũng đang nhìn hắn chống cự trong vô ích vì khoảng cách tu vi quá lớn.
– Đùa chứ mới xuyên không, không lâu lão thiên lại muốn hại chết ta lần hai à.
Hắn quay đầu ra đằng sau thì là vực thẳm đằng trước là cự xà đang càng lúc càng há miệng to hơn và tiến lại gần hắn. Không biết vì sao lúc này người hắn lại cùng quyết định nhảy thôi.
– Nhảy chưa chắc chết cùng lắm chỉ què nhưng bị nó đợp cái là toang. Nghĩ xong chân hắn lùi lại định nhảy thì xoạt chưa kịp lấy tinh thần nhảy xuống thì cự xà lao tới hắn hoảng quá chân hắn lùi dài hơn lên hụt cái hắn rơi xuống ngay trước miệng cự xà.