Ta xuyên thành Tà Thần
Chương 4 : Chương 4
Ngày đăng: 01:07 27/06/20
Hắn rơi xuống vực bây giờ kỳ tích hắn mong nhất là có cành cây để hắn bám chứ rơi xuống dù dưới kia là nước nhưng với đứa không có hồn lực đạt đến nhân hồn sư như hắn thì chắc chắn chết.
– Uỵch… khụ khụ khụ hắn kho lên mấy tiếng rồi mới kêu toáng lên “ơ ta chưa chết thật này”.
Lúc này hắn mới nhìn xung quanh hóa ra hắn rơi vào một ổ chim nhưng mà chim gì lại ổ to thế đủ chứa hắn “không phải lại cự thú chứ” hắn sợ xanh mặt khi nghĩ đến cự thú.
Tách tách… tiếng vỏ trứng ngay cạnh hắn vỡ ra một chú chim màu đỏ với hình đốm lửa in giữa chán khi vừa nở ra nhìn thấy hắn thì liền chạy đến mổ ngay vào tay hắn “đau đau a cơ thể kiệt sức rồi không nhắc mông nổi mà con gì đây Thiên Thư”.
– Phượng Hoàng – tu vi 1000 năm.
– Vãi cả đạn phượng hoàng thế mẹ nó về ta chết chắc rồi mà khoan ngươi nói gì 1000 1000 năm á nó mới nở ra mà.
– Không sai 1000 năm dựa theo tinh thần lực của ngươi vừa hay có thể lấy tu vi của nó làm hồn thú đầu tiên giúp ngươi bước vào nhân hồn sư.
– Đù rơi vào ổ vàng rồi nhưng mà nó dễ thương thế này ta cũng không nỡ tí nào. – Hắn tiếc rẻ.
– Cái đấy tùy ngươi – Thiên Thư đưa câu trả lời lại cộc lốc.
– Á làm sao giờ nhìn bé con này nó cứ mổ ta nếu hấp thụ nó tội thế nào ấy – Hắn than thở.
– Nhưng vì đại nghĩa phải làm thôi – Khi hắn vừa đưa ra quyết định thì Phượng Hoàng con nhảy lên đùi hắn mổ mổ như đòi ăn làm hắn lại mủi lòng.
– Thôi kiếm hồn thú đầu sau nó cute như tao thế này không nỡ tí nào – Hắn khẳng định.
– Ơ mà làm sao lên trên giờ? – Đúng lúc hắn vừa tự hỏi thì từ ra có thứ lao nhanh nhìn như một hỏa cầu bay lại chỗ hắn.
Hắn quay lại bốn mắt nhìn nhau làm há hốc mồm đối diện là Phượng Hoàng mẹ quanh thân cháy rực lên nhìn hắn ánh mắt căm thù.
– Con người ngươi dám xâm phạm đến lãnh thổ của ta?
Tiếng người nó biết nói là: “A phương hoàng đại ta không để ý bị ngã xuống đây thôi giờ đang tìm cách đi lên” – Hắn sợ xanh mặt tí thì quần ướt vừa thoát được cự xà tu vi 1000 năm mà bây giờ lại gặp Phương Hoàng Thiên Thư đưa thông tin đến tận 6000 năm.
– Đi qua thế trên đùi ngươi là gì kia?
Hắn nhìn xuống thì “chetmeroi sao phượng hoàng con này vẫn chưa xuống” ực hắn không biết giải thích ra sao.
– Không có gì giải thích thì chết được rồi!
Nói xong câu Phượng Hoàng lửa lao thẳng vào hắn với móng chân sắc nhọn của thú săn mồi và chắc chắn hắn là mục tiêu, thì lúc ấy Phượng Hoàng con mới nhảy ra khỏi lòng hắn đứng lên trước rang cánh một ngọn lửa cũng bùng lên dù nhỏ nhưng độ nóng này cũng gần bằng với phượng hoàng mẹ. Làm phượng hoàng mẹ sững sờ rồi dừng lại.
Lúc này phượng hoàng con mới nhảy lại gần người mẹ nó “chichiaabcef…” sau một hồi thù lửa trên người Phượng Hoàng nhỏ lại nói:
– Con người rốt cuộc ngươi đã làm gì? Mà để con ta đứng ra cản ta giết ngươi.
– Ta ta có làm gì đâu.
– Ta không quản ngươi làm gì nó cản ta một lần, ta có thể tha chết cho ngươi. Nhưng nó bây giờ còn đòi đi theo ngươi là sao?
– Đi theo đùa gì thế? Hay ta rơi xuống đúng lúc nó nở nên nó nhận nhầm ta là gì rồi – Hắn suy nghĩ.
– A ta cũng không rõ nữa – Hắn trả lời lại Phượng Hoàng mẹ trong run sợ.
– Bây giờ ngươi có hai lựa chọn một đưa con ta đi cùng nhưng đồng nghĩa với việc phải chăm sóc tốt cho nó hay là chết. Ngươi chọn đi.
– Ngu mới chọn chết à – hắn nghĩ thầm.
– À nó đáng yêu như vậy đi theo ta cũng được sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho nó – Hắn đã quyết định đưa nó theo từ lúc không chọn nó làm hồn thú rồi nay được đồng ý của mẹ nó thì quá yên tâm rồi.
– Được ta tạm tin ngươi có điều ngươi để nó rụng một sợi lông nào ta sẽ truy sát và giết ngươi – Nói xong lửa trên người phượng hoàng lại bùng lên dữ dội thể hiện nó sẽ làm thật.
– A à đúng rồi nó tận 6000 năm lận phải kiếm tí lợi mới được – Hắn cười thầm.
– Phượng Hoàng đại ca muốn ta bảo vệ nhóc phượng hoàng nhưng ta lại chưa có tu vi hồn lực cảnh giới đầu tiên nên đại ca lợi hại thế có thể giúp ta không – Hắn nói với cặp mắt long lanh.
– Haha ngươi tính lợi dụng ta? – Phượng hoàng hỏi lại.
– Đù nó đoán được à? – Hắn nghĩ thầm.
– Đâu có đâu có a nhưng mà muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ăn no mà hì hì.
– Được thôi giúp nhà ngươi 1 lần cũng không sao. Đi theo.
– Nói xong Phượng Hoàng xà xuống kéo hắn bay lên tìm hồn thú.
– Ngươi chịu được tu vi bao nhiêu năm?
– 1000 Năm tu vi – Hắn nhanh nhảy trả lời.
– Ồ 1000 năm hồn thú đầu à thú vị đấy là ta coi thường ngươi rồi.
– Hehe thế là có hồn thú đầu rồi hehe – hắn cười thầm.
– Uỵch… khụ khụ khụ hắn kho lên mấy tiếng rồi mới kêu toáng lên “ơ ta chưa chết thật này”.
Lúc này hắn mới nhìn xung quanh hóa ra hắn rơi vào một ổ chim nhưng mà chim gì lại ổ to thế đủ chứa hắn “không phải lại cự thú chứ” hắn sợ xanh mặt khi nghĩ đến cự thú.
Tách tách… tiếng vỏ trứng ngay cạnh hắn vỡ ra một chú chim màu đỏ với hình đốm lửa in giữa chán khi vừa nở ra nhìn thấy hắn thì liền chạy đến mổ ngay vào tay hắn “đau đau a cơ thể kiệt sức rồi không nhắc mông nổi mà con gì đây Thiên Thư”.
– Phượng Hoàng – tu vi 1000 năm.
– Vãi cả đạn phượng hoàng thế mẹ nó về ta chết chắc rồi mà khoan ngươi nói gì 1000 1000 năm á nó mới nở ra mà.
– Không sai 1000 năm dựa theo tinh thần lực của ngươi vừa hay có thể lấy tu vi của nó làm hồn thú đầu tiên giúp ngươi bước vào nhân hồn sư.
– Đù rơi vào ổ vàng rồi nhưng mà nó dễ thương thế này ta cũng không nỡ tí nào. – Hắn tiếc rẻ.
– Cái đấy tùy ngươi – Thiên Thư đưa câu trả lời lại cộc lốc.
– Á làm sao giờ nhìn bé con này nó cứ mổ ta nếu hấp thụ nó tội thế nào ấy – Hắn than thở.
– Nhưng vì đại nghĩa phải làm thôi – Khi hắn vừa đưa ra quyết định thì Phượng Hoàng con nhảy lên đùi hắn mổ mổ như đòi ăn làm hắn lại mủi lòng.
– Thôi kiếm hồn thú đầu sau nó cute như tao thế này không nỡ tí nào – Hắn khẳng định.
– Ơ mà làm sao lên trên giờ? – Đúng lúc hắn vừa tự hỏi thì từ ra có thứ lao nhanh nhìn như một hỏa cầu bay lại chỗ hắn.
Hắn quay lại bốn mắt nhìn nhau làm há hốc mồm đối diện là Phượng Hoàng mẹ quanh thân cháy rực lên nhìn hắn ánh mắt căm thù.
– Con người ngươi dám xâm phạm đến lãnh thổ của ta?
Tiếng người nó biết nói là: “A phương hoàng đại ta không để ý bị ngã xuống đây thôi giờ đang tìm cách đi lên” – Hắn sợ xanh mặt tí thì quần ướt vừa thoát được cự xà tu vi 1000 năm mà bây giờ lại gặp Phương Hoàng Thiên Thư đưa thông tin đến tận 6000 năm.
– Đi qua thế trên đùi ngươi là gì kia?
Hắn nhìn xuống thì “chetmeroi sao phượng hoàng con này vẫn chưa xuống” ực hắn không biết giải thích ra sao.
– Không có gì giải thích thì chết được rồi!
Nói xong câu Phượng Hoàng lửa lao thẳng vào hắn với móng chân sắc nhọn của thú săn mồi và chắc chắn hắn là mục tiêu, thì lúc ấy Phượng Hoàng con mới nhảy ra khỏi lòng hắn đứng lên trước rang cánh một ngọn lửa cũng bùng lên dù nhỏ nhưng độ nóng này cũng gần bằng với phượng hoàng mẹ. Làm phượng hoàng mẹ sững sờ rồi dừng lại.
Lúc này phượng hoàng con mới nhảy lại gần người mẹ nó “chichiaabcef…” sau một hồi thù lửa trên người Phượng Hoàng nhỏ lại nói:
– Con người rốt cuộc ngươi đã làm gì? Mà để con ta đứng ra cản ta giết ngươi.
– Ta ta có làm gì đâu.
– Ta không quản ngươi làm gì nó cản ta một lần, ta có thể tha chết cho ngươi. Nhưng nó bây giờ còn đòi đi theo ngươi là sao?
– Đi theo đùa gì thế? Hay ta rơi xuống đúng lúc nó nở nên nó nhận nhầm ta là gì rồi – Hắn suy nghĩ.
– A ta cũng không rõ nữa – Hắn trả lời lại Phượng Hoàng mẹ trong run sợ.
– Bây giờ ngươi có hai lựa chọn một đưa con ta đi cùng nhưng đồng nghĩa với việc phải chăm sóc tốt cho nó hay là chết. Ngươi chọn đi.
– Ngu mới chọn chết à – hắn nghĩ thầm.
– À nó đáng yêu như vậy đi theo ta cũng được sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho nó – Hắn đã quyết định đưa nó theo từ lúc không chọn nó làm hồn thú rồi nay được đồng ý của mẹ nó thì quá yên tâm rồi.
– Được ta tạm tin ngươi có điều ngươi để nó rụng một sợi lông nào ta sẽ truy sát và giết ngươi – Nói xong lửa trên người phượng hoàng lại bùng lên dữ dội thể hiện nó sẽ làm thật.
– A à đúng rồi nó tận 6000 năm lận phải kiếm tí lợi mới được – Hắn cười thầm.
– Phượng Hoàng đại ca muốn ta bảo vệ nhóc phượng hoàng nhưng ta lại chưa có tu vi hồn lực cảnh giới đầu tiên nên đại ca lợi hại thế có thể giúp ta không – Hắn nói với cặp mắt long lanh.
– Haha ngươi tính lợi dụng ta? – Phượng hoàng hỏi lại.
– Đù nó đoán được à? – Hắn nghĩ thầm.
– Đâu có đâu có a nhưng mà muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ăn no mà hì hì.
– Được thôi giúp nhà ngươi 1 lần cũng không sao. Đi theo.
– Nói xong Phượng Hoàng xà xuống kéo hắn bay lên tìm hồn thú.
– Ngươi chịu được tu vi bao nhiêu năm?
– 1000 Năm tu vi – Hắn nhanh nhảy trả lời.
– Ồ 1000 năm hồn thú đầu à thú vị đấy là ta coi thường ngươi rồi.
– Hehe thế là có hồn thú đầu rồi hehe – hắn cười thầm.