Ta xuyên thành Tà Thần
Chương 7 : Chương 7
Ngày đăng: 01:07 27/06/20
Tiểu Ly nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
– Zô tiểu mỹ nhân ở đâu đây? Muốn làm theo bổn đại gia không?
Từ xa có một đám thiếu niên tầm 13, 14 tuổi đến chỗ Quân Huyền và Tiểu ly đang nói chuyện. Rồi mở giọng lên nói.
– Tránh xa cô ấy ra, cô ấy là nữ nhân của lão tử.
Quân Huyền hắn đứng lên trước Tiểu Ly rồi trả lời.
– Ây zô, mày biết đây là ai không mà dám cản.
Hai ba thằng đi theo thiếu niên ấy liền nhảy ra nói xen vào.
– Tao chỉ biết cô ấy là người của tao. Chúng mày tránh cô ấy ra.
Tiểu Ly lúc bấy giờ đứng cạnh hắn được hắn bảo vệ còn nói nàng là người của hắn làm trái tim nàng đập nhanh hơn bao giờ hết.
– Đây là con trai của Viện trưởng đấy. Mày thấy anh ấy còn không biết tránh ra rồi đưa con đấy cho anh ấy nhanh.
Đám thanh niên bắt đầu nhao nhao lên nói làm lũ học viên mới đang chuẩn bị sát hạch cũng tò mò xúm lại xem rồi nói:
– Nhìn kìa có người không biết đi đắc tội với con trai Viện trưởng kìa.
– Tao cũng ngứa mắt thằng con trai Viện trưởng lâu rồi nếu đánh tao cũng nhảy vào.
– Mày ngu à đánh nó xong mày nghĩ còn yên ổn trong học viện không bố nó làm to thế.
– Ừ nhỉ. Vậy thôi.
Tiếng ồn ào càng lúc càng nhiều.
Lúc tiếng ồn ào càng nhiều làm Tiểu Ly hơi sờ sợ liền dùng tay kéo áo hắn ra hiệu thôi.
Thì hắn quay lại nói.
– Yên tâm bây giờ ta có đủ năng lực bảo vệ nàng rồi.
Thình thịch thình thịch… nhịp tim Tiểu Ly cứ vậy loạn nhịp. Phải nói ngày xưa hắn nghịch nhiều hay đi gây sự bị bạn trong trận đánh úp mà Tiểu Ly luôn là người đứng ra bảo vệ hắn và bây giờ hắn – người đứng trước nàng đã khôn lớn và đủ năng lực bảo vệ nàng rồi. Chợt có tiếng nói vang lên cắt đứt quãng hồi tưởng của Tiểu Ly.
– Bây giờ mày cút đi đưa cô ấy cho tao thì tao sẽ tha cho mày – con trai viện trưởng thầy nhiều người đến mới mở giọng lên thể hiện.
– Không nghe lão tử bảo à. Cô ấy của tao còn chúng mày cút.
– Mày muốn chết à!
Hắn – con trai viện trưởng cùng mấy tên kia chuẩn bị lao vào đánh hội đồng thì chợt xa xa có tiếng vang lại:
– Mấy em kia làm gì thế mà túm tụm lại. Tôi cho loại hết bây giờ.
Khi nghe thấy tiếng nói ấy thì bọn kia mới dừng lại.
– Hừ tao tha cho mày đấy thằng nhãi? Vào học viện mày sẽ biết tay tao.
Rồi cả bọn đi qua hắn:
– Tao sợ quá!
Thì Quân Huyền cũng đáp lại câu nói của hắn.
Rồi chuẩn bị khảo hạch bắt đầu: Huyền Lực và Hồn lực hai khoa khác nhau mỗi khoa có một hòn đá trắc thí để kiểm tra cấp độ Hồn Lực và Huyền lực.
12 tuổi – Huyền lực tam tầng tuyển, Hồn lực nhị tầng tuyển.
13 tuổi – Huyền lực ngũ tầng tuyển, Hồn lực tứ tầng tuyển.
14 tuổi – Huyền lực thất tầng tuyển, Hồn lực lục tầng tuyển.
Đó là quy tắc tuyển sinh của học viện của 2 khoa. Dù hồn lực yêu cầu thấp nhưng tu luyện khó và không đủ thiên phú thì sẽ không tu luyện được nên khoa Huyền lực có đúng 4 người đứng là hắn Quân Huyền tham gia thi tuyển trước sự ngạc nhiên của Tiểu Ly và bao nhiêu người.
Vì thiết nghĩ hắn đắc tội với con trai viện trưởng mà vẫn dám vào học viện nhiều ngươi cho hắn cam đảm cũng nhiều người cho hắn ngu dốt.
Hắn và Tiểu Ly đứng đấy. Tiểu Ly vì không đủ Huyền lực nên đành đi theo hắn sang kiểm tra Hồn lực.
14 tuổi Hồn lực tam tầng loại.
14 tuổi Hồn lực ngũ tầng loại.
Đó là âm thanh vang lên khi hai thí sinh đứng cùng hắn kiểm tra.
Tiếp theo Trần Quân Huyền lên trắc thí.
– Đến ta rồi. – Hắn nói với Tiểu Ly.
Tiểu Ly chỉ “ừm” rồi đứng đấy chờ hắn đi lên trắc thí.
Còn lão sư kiểm tra thì cũng ngạc nhiên khi thấy hắn vẫn còn dám lên trắc thí khi vừa đắc tội với nhân vật lớn.
Chẳng lẽ hắn có thiên phú về Hồn lực sao? – Lão sư nghĩ thầm.
Bấy giờ có âm thanh vọng lại từ Huyền lực.
– Lục Hoành – 13 tuổi Nhân cấp Huyền lực xếp hạng đứng đầu bảng Huyền lực và học viện.
Âm thanh làm Quân Huyền chú ý đến liền nhìn sang thử thì thấy người kiểm tra trắc thí xong là con trai viện trưởng người hắn vừa đắc tội.
Lúc ấy Lục Hoành thấy vậy hất mặt về phía Quân Huyền như muốn dập tắt sự tự tin của hắn.
Cùng lúc ấy trên cao có hai người một nam, một nữ đang đứng nhìn xuống khảo hạch rồi nói:
– Thế nào con trai ta lợi hại chứ 13 tuổi – Nhân cấp. Cấp độ Thiên Tài rồi đấy ta nhớ không nhầm thì người trong mười năm nay cũng chỉ 13 tuổi – Cửu cấp đã được đứng đầu bảng thiên phú học viện vậy con trai là gì haha. Mà tiểu tử kia dám đắc tội với con trai đứng là chán sống.
Người phụ nữ đứng bên cạnh không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn về Quân Huyền với suy nghĩ:
– Hắn vẫn dám trắc thí sao? Tiểu tử này có chút thú vị.
Người đàn ông đứng trên cao là Viện trưởng của học viện, cũng là người đứng đầu khoa huyền lực.
Còn người phụ nữ đứng cạnh là phó viện trưởng của học viện và là người đứng đầu khoa hồn lực.
Bấy giờ Quân Huyền hắn mặc kệ Lục Hoành ngang ngược mà đi đến cạnh hòn đá ấy chạm tay vào nó thì hòn đá liền im lặng tối màu hơn cả hai thí sinh vừa rồi.
Lão sư thấy vậy liền thấy mình nghĩ nhiều rồi.
– Hắn chắc là tên liều mạng ngu ngốc.
Suy nghĩ ấy bao trùm những người đã chứng kiến cuộc gây gổ của Quân Huyền với Lục Hoành. Trên cao Phó Viện Trưởng cũng nghĩ vậy.
– Quái lạ đá lỗi hay ta bị lỗi vậy? – Quân Huyền hắn đặt câu hỏi.
– Hahaaa chỉ là phế vật vậy mà còn dám tranh nữ nhân với ta, lão sư người còn không thông báo cho hắn biết đi – Lục Hoành đứng từ khoa huyền lực nói vọng lại.
– Haizzz 12 tuổi Hồn lực… Á cái gì thế?
Lão sư đang đọc dở thì tự nhiên từ viên đá ấy phát ra một ánh sáng vàng rực rỡ rồi hiện lên dòng chữ:
12 tuổi – Hồn Lực Nhân Cấp.
– Cái gì gì?
– Hắn mới 12 tuổi đã đột phá rồi??
– Nếu 13 tuổi đột phá là thiên tài thì hắn là gì???
Dòng chữ vừa hiện ra làm bao nhiêu người há hốc mồm mà nói lên suy nghĩ lúc bấy giờ của mình.
Lục Hoành bấy giờ câm nín mà cắn răng. Hắn vừa lên đứng đầu bảng thiên phú của học viện liền bị tên Quân Huyền này trong chốc lát lên thay thế hắn. Trong khi hắn 13 tuổi nhờ tài nguyên cha mình đưa mới đột phá mà tên nhà quê kia 12 tuổi đã đột phá rồi.
Từ trên cao thanh sắt viện trưởng cầm bị bóp nát rồi quay đi lẩm bẩm:
– Nó phải chết, nó phải chết.
Cũng do Viện Trưởng – Lục Ngôn đã bỏ ra tiền của vô số tài nguyên ép đứa con trai mình thức tỉnh sớm và tu luyện vậy mà đến 13 tuổi nó đột phá để làm rõ thể diện của mình. Bây giờ có đứa không đâu lại vượt trội như thế.
Còn phó viện trưởng nhìn thấy hắn trắc thí xong liền bay xuống với suy nghĩ:
– Hắn là phế vật gì chứ, là một thiên tài chân chính phải nhận hắn làm đồ đệ mới được.
– Lão sư người vừa định đọc gì thế? – Quân Huyền hắn quay lại nhìn vị giám khảo vừa định đọc hắn không hồn lực.
– À ta đọc là: Trần Quân Huyền – 12 tuổi – Nhân cấp hồn sư – Thiên Phú đứng đầu học viện.
– Nó phải vậy chứ haha.
Sau khi hắn nghe được câu trả lời lại của giám khảo thì liền đi xuống Tiểu Ly nói:
– Bị độ ngầu của ta mê hoặc rồi đúng không?
Tiểu Ly vẫn đang ngơ ngác khi vẫn tưởng Quân Huyền là đứa bé năm xưa nàng bảo vệ, vậy mà bây giờ hắn lại là Thiên tài đứng đầu học viện rồi kéo nàng từ sự cảm động vì hành động bảo vệ của hắn đến khi trắc thí đá không sáng nàng hụt hẫng. Còn bây giờ đem đến cho nàng sự ngạc nhiên không hề nhỏ như vậy.
– Hứ ai mê chứ – Tiểu Ly nghe được tiếng hắn liền đáp lại.
– Nhìn kìa, nhìn kìa ai bay từ trên xuống kia?
Tiếng đám đông ồn ào khi nhìn thấy trên trời một người phụ nữ với bộ đồ đỏ bay xuống đến hắn chỗ Quân Huyền.
Giám khảo nhìn thấy vậy liền cúi mình cúi chào:
– Phó Viện Trưởng.
– Là phó viện trưởng đấy!
– Đúng là chủ khoa hồn hệ. Không phải nhìn trúng tên kia rồi chứ?
– Ngươi nghĩ phó viện trưởng là ai? Sao nhìn trúng hắn được?
Tiếng đám đông chưa dứt nay lại vang lên rầm rú khi biết được thân phận của người phụ nữ ấy nhưng người phụ nữ ấy bỏ qua giám khảo và tiếng ồn đi đến thẳng Quân Huyền nói:
– Tiểu tử ta thấy thiên phú của ngươi không tồi. Có muốn đi theo làm đồ đệ ta không?
Khi tiếng nói của phó viện trưởng dứt thì cũng là lúc tiếng ồ ạt lấn át của đám đông lại vang lên lần nữa.
– Phó viện trưởng trước nay ít lộ diện mà nay lại chịu nhận hắn là đồ đệ kìa.
– Ta nhớ không nhầm người đứng đầu hồn lực thiên phú cũng từng bái qua phó viện trưởng mà không được, nay tên Quân Huyền kia lại dễ dàng có như vậy.
– Zô tiểu mỹ nhân ở đâu đây? Muốn làm theo bổn đại gia không?
Từ xa có một đám thiếu niên tầm 13, 14 tuổi đến chỗ Quân Huyền và Tiểu ly đang nói chuyện. Rồi mở giọng lên nói.
– Tránh xa cô ấy ra, cô ấy là nữ nhân của lão tử.
Quân Huyền hắn đứng lên trước Tiểu Ly rồi trả lời.
– Ây zô, mày biết đây là ai không mà dám cản.
Hai ba thằng đi theo thiếu niên ấy liền nhảy ra nói xen vào.
– Tao chỉ biết cô ấy là người của tao. Chúng mày tránh cô ấy ra.
Tiểu Ly lúc bấy giờ đứng cạnh hắn được hắn bảo vệ còn nói nàng là người của hắn làm trái tim nàng đập nhanh hơn bao giờ hết.
– Đây là con trai của Viện trưởng đấy. Mày thấy anh ấy còn không biết tránh ra rồi đưa con đấy cho anh ấy nhanh.
Đám thanh niên bắt đầu nhao nhao lên nói làm lũ học viên mới đang chuẩn bị sát hạch cũng tò mò xúm lại xem rồi nói:
– Nhìn kìa có người không biết đi đắc tội với con trai Viện trưởng kìa.
– Tao cũng ngứa mắt thằng con trai Viện trưởng lâu rồi nếu đánh tao cũng nhảy vào.
– Mày ngu à đánh nó xong mày nghĩ còn yên ổn trong học viện không bố nó làm to thế.
– Ừ nhỉ. Vậy thôi.
Tiếng ồn ào càng lúc càng nhiều.
Lúc tiếng ồn ào càng nhiều làm Tiểu Ly hơi sờ sợ liền dùng tay kéo áo hắn ra hiệu thôi.
Thì hắn quay lại nói.
– Yên tâm bây giờ ta có đủ năng lực bảo vệ nàng rồi.
Thình thịch thình thịch… nhịp tim Tiểu Ly cứ vậy loạn nhịp. Phải nói ngày xưa hắn nghịch nhiều hay đi gây sự bị bạn trong trận đánh úp mà Tiểu Ly luôn là người đứng ra bảo vệ hắn và bây giờ hắn – người đứng trước nàng đã khôn lớn và đủ năng lực bảo vệ nàng rồi. Chợt có tiếng nói vang lên cắt đứt quãng hồi tưởng của Tiểu Ly.
– Bây giờ mày cút đi đưa cô ấy cho tao thì tao sẽ tha cho mày – con trai viện trưởng thầy nhiều người đến mới mở giọng lên thể hiện.
– Không nghe lão tử bảo à. Cô ấy của tao còn chúng mày cút.
– Mày muốn chết à!
Hắn – con trai viện trưởng cùng mấy tên kia chuẩn bị lao vào đánh hội đồng thì chợt xa xa có tiếng vang lại:
– Mấy em kia làm gì thế mà túm tụm lại. Tôi cho loại hết bây giờ.
Khi nghe thấy tiếng nói ấy thì bọn kia mới dừng lại.
– Hừ tao tha cho mày đấy thằng nhãi? Vào học viện mày sẽ biết tay tao.
Rồi cả bọn đi qua hắn:
– Tao sợ quá!
Thì Quân Huyền cũng đáp lại câu nói của hắn.
Rồi chuẩn bị khảo hạch bắt đầu: Huyền Lực và Hồn lực hai khoa khác nhau mỗi khoa có một hòn đá trắc thí để kiểm tra cấp độ Hồn Lực và Huyền lực.
12 tuổi – Huyền lực tam tầng tuyển, Hồn lực nhị tầng tuyển.
13 tuổi – Huyền lực ngũ tầng tuyển, Hồn lực tứ tầng tuyển.
14 tuổi – Huyền lực thất tầng tuyển, Hồn lực lục tầng tuyển.
Đó là quy tắc tuyển sinh của học viện của 2 khoa. Dù hồn lực yêu cầu thấp nhưng tu luyện khó và không đủ thiên phú thì sẽ không tu luyện được nên khoa Huyền lực có đúng 4 người đứng là hắn Quân Huyền tham gia thi tuyển trước sự ngạc nhiên của Tiểu Ly và bao nhiêu người.
Vì thiết nghĩ hắn đắc tội với con trai viện trưởng mà vẫn dám vào học viện nhiều ngươi cho hắn cam đảm cũng nhiều người cho hắn ngu dốt.
Hắn và Tiểu Ly đứng đấy. Tiểu Ly vì không đủ Huyền lực nên đành đi theo hắn sang kiểm tra Hồn lực.
14 tuổi Hồn lực tam tầng loại.
14 tuổi Hồn lực ngũ tầng loại.
Đó là âm thanh vang lên khi hai thí sinh đứng cùng hắn kiểm tra.
Tiếp theo Trần Quân Huyền lên trắc thí.
– Đến ta rồi. – Hắn nói với Tiểu Ly.
Tiểu Ly chỉ “ừm” rồi đứng đấy chờ hắn đi lên trắc thí.
Còn lão sư kiểm tra thì cũng ngạc nhiên khi thấy hắn vẫn còn dám lên trắc thí khi vừa đắc tội với nhân vật lớn.
Chẳng lẽ hắn có thiên phú về Hồn lực sao? – Lão sư nghĩ thầm.
Bấy giờ có âm thanh vọng lại từ Huyền lực.
– Lục Hoành – 13 tuổi Nhân cấp Huyền lực xếp hạng đứng đầu bảng Huyền lực và học viện.
Âm thanh làm Quân Huyền chú ý đến liền nhìn sang thử thì thấy người kiểm tra trắc thí xong là con trai viện trưởng người hắn vừa đắc tội.
Lúc ấy Lục Hoành thấy vậy hất mặt về phía Quân Huyền như muốn dập tắt sự tự tin của hắn.
Cùng lúc ấy trên cao có hai người một nam, một nữ đang đứng nhìn xuống khảo hạch rồi nói:
– Thế nào con trai ta lợi hại chứ 13 tuổi – Nhân cấp. Cấp độ Thiên Tài rồi đấy ta nhớ không nhầm thì người trong mười năm nay cũng chỉ 13 tuổi – Cửu cấp đã được đứng đầu bảng thiên phú học viện vậy con trai là gì haha. Mà tiểu tử kia dám đắc tội với con trai đứng là chán sống.
Người phụ nữ đứng bên cạnh không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn về Quân Huyền với suy nghĩ:
– Hắn vẫn dám trắc thí sao? Tiểu tử này có chút thú vị.
Người đàn ông đứng trên cao là Viện trưởng của học viện, cũng là người đứng đầu khoa huyền lực.
Còn người phụ nữ đứng cạnh là phó viện trưởng của học viện và là người đứng đầu khoa hồn lực.
Bấy giờ Quân Huyền hắn mặc kệ Lục Hoành ngang ngược mà đi đến cạnh hòn đá ấy chạm tay vào nó thì hòn đá liền im lặng tối màu hơn cả hai thí sinh vừa rồi.
Lão sư thấy vậy liền thấy mình nghĩ nhiều rồi.
– Hắn chắc là tên liều mạng ngu ngốc.
Suy nghĩ ấy bao trùm những người đã chứng kiến cuộc gây gổ của Quân Huyền với Lục Hoành. Trên cao Phó Viện Trưởng cũng nghĩ vậy.
– Quái lạ đá lỗi hay ta bị lỗi vậy? – Quân Huyền hắn đặt câu hỏi.
– Hahaaa chỉ là phế vật vậy mà còn dám tranh nữ nhân với ta, lão sư người còn không thông báo cho hắn biết đi – Lục Hoành đứng từ khoa huyền lực nói vọng lại.
– Haizzz 12 tuổi Hồn lực… Á cái gì thế?
Lão sư đang đọc dở thì tự nhiên từ viên đá ấy phát ra một ánh sáng vàng rực rỡ rồi hiện lên dòng chữ:
12 tuổi – Hồn Lực Nhân Cấp.
– Cái gì gì?
– Hắn mới 12 tuổi đã đột phá rồi??
– Nếu 13 tuổi đột phá là thiên tài thì hắn là gì???
Dòng chữ vừa hiện ra làm bao nhiêu người há hốc mồm mà nói lên suy nghĩ lúc bấy giờ của mình.
Lục Hoành bấy giờ câm nín mà cắn răng. Hắn vừa lên đứng đầu bảng thiên phú của học viện liền bị tên Quân Huyền này trong chốc lát lên thay thế hắn. Trong khi hắn 13 tuổi nhờ tài nguyên cha mình đưa mới đột phá mà tên nhà quê kia 12 tuổi đã đột phá rồi.
Từ trên cao thanh sắt viện trưởng cầm bị bóp nát rồi quay đi lẩm bẩm:
– Nó phải chết, nó phải chết.
Cũng do Viện Trưởng – Lục Ngôn đã bỏ ra tiền của vô số tài nguyên ép đứa con trai mình thức tỉnh sớm và tu luyện vậy mà đến 13 tuổi nó đột phá để làm rõ thể diện của mình. Bây giờ có đứa không đâu lại vượt trội như thế.
Còn phó viện trưởng nhìn thấy hắn trắc thí xong liền bay xuống với suy nghĩ:
– Hắn là phế vật gì chứ, là một thiên tài chân chính phải nhận hắn làm đồ đệ mới được.
– Lão sư người vừa định đọc gì thế? – Quân Huyền hắn quay lại nhìn vị giám khảo vừa định đọc hắn không hồn lực.
– À ta đọc là: Trần Quân Huyền – 12 tuổi – Nhân cấp hồn sư – Thiên Phú đứng đầu học viện.
– Nó phải vậy chứ haha.
Sau khi hắn nghe được câu trả lời lại của giám khảo thì liền đi xuống Tiểu Ly nói:
– Bị độ ngầu của ta mê hoặc rồi đúng không?
Tiểu Ly vẫn đang ngơ ngác khi vẫn tưởng Quân Huyền là đứa bé năm xưa nàng bảo vệ, vậy mà bây giờ hắn lại là Thiên tài đứng đầu học viện rồi kéo nàng từ sự cảm động vì hành động bảo vệ của hắn đến khi trắc thí đá không sáng nàng hụt hẫng. Còn bây giờ đem đến cho nàng sự ngạc nhiên không hề nhỏ như vậy.
– Hứ ai mê chứ – Tiểu Ly nghe được tiếng hắn liền đáp lại.
– Nhìn kìa, nhìn kìa ai bay từ trên xuống kia?
Tiếng đám đông ồn ào khi nhìn thấy trên trời một người phụ nữ với bộ đồ đỏ bay xuống đến hắn chỗ Quân Huyền.
Giám khảo nhìn thấy vậy liền cúi mình cúi chào:
– Phó Viện Trưởng.
– Là phó viện trưởng đấy!
– Đúng là chủ khoa hồn hệ. Không phải nhìn trúng tên kia rồi chứ?
– Ngươi nghĩ phó viện trưởng là ai? Sao nhìn trúng hắn được?
Tiếng đám đông chưa dứt nay lại vang lên rầm rú khi biết được thân phận của người phụ nữ ấy nhưng người phụ nữ ấy bỏ qua giám khảo và tiếng ồn đi đến thẳng Quân Huyền nói:
– Tiểu tử ta thấy thiên phú của ngươi không tồi. Có muốn đi theo làm đồ đệ ta không?
Khi tiếng nói của phó viện trưởng dứt thì cũng là lúc tiếng ồ ạt lấn át của đám đông lại vang lên lần nữa.
– Phó viện trưởng trước nay ít lộ diện mà nay lại chịu nhận hắn là đồ đệ kìa.
– Ta nhớ không nhầm người đứng đầu hồn lực thiên phú cũng từng bái qua phó viện trưởng mà không được, nay tên Quân Huyền kia lại dễ dàng có như vậy.