Ta xuyên thành Tà Thần

Chương 8 : Chương 8

Ngày đăng: 01:08 27/06/20

Trở lại với ánh mắt mong đợi câu trả lời của Phó viện trưởng với thiên tài mới nổi thì hắn trả lời lại:
– A cháu còn chưa biết tên cô là gì nữa?
– Cái gì hắn lại bỏ qua câu hỏi kia mà đi hỏi lại tên phó viện trưởng?
– Hắn bị gì à? Phó viện trưởng nổi tiếng khắp thành như vậy đường đường là cường giả Huyền cấp về hồn lực mà hắn không biết.
Bỏ qua những câu của đám đông người phụ nữ ấy vẫn trả lời hắn mặc kệ thân phận của mình cao hơn hẳn hắn.
– Ta tên Vân Lam – Phó viện trưởng Thiên Hỏa học viện. Đứng đầu khoa hồn lực chỉ cần với thiên phú của ngươi đi theo ta sẽ trở thành cường giả đứng đầu đế quốc này đồng ý không?
– Kìa phó viện trưởng xuống giọng mời hắn làm đệ tử kìa?
– Chẳng nhẽ Thiên Phú hắn nghịch thiên hay sao mà để phó viện trưởng phải 2 lần ngỏ lời?
Đám hóng hớt vẫn chưa dứt.
– Đứng đầu đế quốc này? Ồ ồ ghê nha được đấy. – Hắn suy nghĩ.
Rồi hắn quyết định trả lời lại sự mong đợi của phó viện trưởng và sự tò mò của đám đông.
– A điều kiện có chút mê hoặc nhưng ta từ chối. – Hắn trả lời.
Khi câu trả lời vừa dứt thì bao nhiêu suy nghĩ sự ngạc nhiên có, sự cảm thấy hắn ngu ngốc cực độ có, cảm thấy hắn chỉ dựa vào thiên phú mà tự cao cũng có.
Lần đầu tiên có người từ chối ta? Bình thường ta toàn từ chối người ta, tiểu tử này làm ta thấy thích hơn rồi đấy. – Phó viện trưởng suy nghĩ sau khi nhận được câu trả lời của hắn rồi đáp lại:
– Là ta vội vàng rồi. Như vậy đi ta sẽ để lời mời đến xuất quá trình ngươi ở học viện chỉ cần ngươi đồng ý ta sẽ thu nhận ngươi bất cứ lúc nào.
– Vậy cảm tạ ngài rồi.
Thật ra hắn từ chối phó viện trưởng vì hắn từng nhớ tiền bối trong hắn từng nói đây chỉ là “đế quốc nhỏ bé” hắn vì muốn đến thế giới bên ngoài rộng lớn mà tiền bối ấy nói vì vậy mới không vội bái sư.
Phó viện trưởng nói chuyện với hắn xong liền bay đi mặc kệ bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng.
Phải biết có bao nhiêu quý tộc hay hoàng thất muốn nàng dẫn dắt con mình nhưng nàng đều cự tuyệt. Nay lại có người dám cự tuyệt nàng quả là gan lớn, nhưng nàng lại không một chưởng có thể giết hắn mà lại để lại lời mời vô hạn xem ra hắn thật sự có sức quan trọng với nàng.
Hắn cũng nhận lệnh bài chứng minh thân phận học viên của học viện xong liền dắt Tiểu Ly đi về trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có… của nhiều người.
Về đến nhà trọ hắn báo tin liền cho mẹ hắn làm mẹ hắn cũng vui không kém gì hắn. Rồi nói:
– Hôm nay con có đắc tội với con trai của Viện trưởng sao?
– Ahaha có chút rắc rối nhỏ thôi. Không sao đâu.
– Nhỏ sao con không thấy cả thành đồn ầm lên à?
Lúc này Tiểu Ly thấy vậy liền đứng ra rồi nói xen vào:
– Cũng do Quân Huyền bảo vệ con. Nếu có lỗi gì mẹ đừng trách đệ ấy mà hãy trách con đi.
– Aiz ta có trách ai đâu chỉ muốn hỏi thôi mà. Thôi hôm nay hai con mệt rồi mau đi nghỉ đi.
Khi hắn và Tiểu Ly đi ra ngoài thì trên gương mặt xinh đẹp của người thiếu phụ ấy lộ ra sát khí đằng đằng rùng rợn đến ghê ngươi:
– Chỉ là Viện trưởng cỏn con mà cũng muốn giết con trai ta?
Nếu nói vì sao nàng biết Lục Ngôn muốn giết con trai nàng thì cũng nhờ Thiếu nữ mà nàng sai đi bảo vệ hắn báo tin về cho nàng.
Đêm tối.
– Ngươi mau đi bắt ma thú cấp 2, 3 về đây cho ta. Ta phải giết nó.
– Vâng.
Cuộc đối thoại ngắn gọn phát ra từ trong phòng của Viện trưởng thì lúc bấy giờ cửa phòng bỗng dưng tan nát phát ra tiếng “oành” gây chấn động.
– Là ai cả gan dám xông vào phòng ta? – Lục Ngôn ngay sau khi thấy vậy liền phản ứng.
– Muốn biết thì đi theo.
Vù vù… cứ như vậy Lục Ngôn liên tục đuổi theo bóng dáng ấy đến tận trong rừng.
– Các hạ là ai ban đêm dụ ta ra đây có dụng ý gì?
– Haha ngươi muốn giết con trai ta mà đã từng hỏi qua người làm mẹ như ta chưa? – Bấy giờ Linh Vân mới lộ diện.
– Ta còn tưởng là cao nhân nào? Hóa ra chỉ là Huyền cấp nói cho ngươi biết ta là người Hoàng thất và cũng là Huyền cấp ngươi dám động vào ta?
– Haha Huyền Cấp cẩu nhãn của đế quốc này vẫn vậy.
Nói xong Linh Vân liền tháo chiếc vòng đeo trên tay ra, Huyền lực của nàng tăng vùn vụt.
– Đây đây là Linh Hư không phải, Vương Giả… vẫn đang tăng đến cảnh giới như ta còn không nhìn được ra đây là cảnh giới nào?
– Ngươi ngươi thật ra là ai? – Lục Ngôn run run khác hẳn với hắn khi nãy.
– Haha chỉ vậy thôi đã sợ rồi. Ta không muốn giết một con sâu kiến như ngươi chỉ muốn nói cho ngươi biết Trần Quân Huyền hắn là con trai ta nếu ngươi động vào hắn thì gia tộc ngươi và học viện này sẽ biến mất đấy!
– Ngươi có biết học viện này của Hoàng thất lập ra không? Nếu như vậy ngươi sẽ đắc tội với Hoàng thất đấy – Lục Ngôn hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói.
– Chỉ là đế quốc bé nhỏ nếu không phải ta từng ở 12 năm ta cũng sẽ cho nó tan thành mây khói rồi.
– Ngươi ngươi dám sao?
– Ta có gì không dám!
Nói xong từ tay Linh Vân búng nhẹ một cái một trên tay nàng lại xuất hiện 1 bông hoa Băng màu đen rồi cả khu rừng đóng băng lại trong chốc lát. Loại băng đem đến cho Lục Ngôn cảm giác lạnh thấu tâm can nếu không phải huyền lực hắn phát huy hết công suất sợ rằng hắn cũng khó tránh cảnh thành cột băng.
– Đây đây là Dị Băng đứng đầu bảng Hắc Ngọc Huyền Băng. Ngươi ngươi là… thánh thánh…
– Haha ngươi nói xem ta dám không? – Bấy giờ nàng mới hỏi lại.
– Dạ dạ dám dám ạ.
– Vậy ngươi hiểu phải làm sao với con trai ta rồi chứ?
– Dạ dạ tiểu nhân hiểu.
– Được chỉ cần nó mất một sợi tóc xem… Haha.
Câu nói còn chưa hết nhưng cũng làm Lục Ngôn hiểu nếu mà Quân Huyền có mệnh hệ gì thì hắn sẽ ra sao rồi. Thiếu phụ ấy bay đi thì bên cạnh liền xuất hiện một thiếu nữ bay đến cùng.
– Thánh nữ ngài đâu cần làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nếu muốn có thể diệt đế quốc rồi đưa thiếu chủ đi là được rồi.
– Ta không muốn lộ thân phận quá sớm. Còn Huyền tử nó sẽ đủ năng lực để đi đến thôi không cần chúng ta phải đưa nó đi.
– Ngài thật sự tin thiếu chủ sẽ phát triển được ở đế quốc này sao?
– Đúng vậy.
– Vì sao ạ?
– Ừm… vì nó là con trai ta hahaha.
Nói xong nàng liền ẩn tức cảnh giới và bay về khách trọ.
Bấy giờ Lục Ngôn mới hoàn hồn mà đi về phía phòng mình. Trước cửa phó viện trưởng và một số lão sư của học viện cũng đứng đây chờ viện trưởng về.
– Kìa viện trưởng về rồi kìa. Ngài ấy không bị thương chứ?
– Không chắc tên ngu nào gây chuyện bị ngài ấy đánh bại rồi.
– Đương nhiên viện trưởng lợi hại nhất học viện mà.
Lục Ngôn về đến nơi thì có nhiều ngươi hỏi thăm nhưng hắn nào dám để lộ tin tức vừa rồi mà chỉ qua loa bị ma thú tấn công thì hắn đánh rồi giết mà thú rồi.
Tất cả lão sư ấy đều nghĩ hắn lợi hại riêng chỉ phó viện trưởng vẫn đứng nhìn hắn vì nàng biết hắn nói dối. Dù nàng tu luyện hồn lực nhưng nàng vẫn nhạy bén với Huyền lực dù chỉ lưu lại một ít nhưng trên cánh cửa kia là Huyền lực của ngươi không phải của ma thú. Nếu viện trưởng bảo là ngươi tấn công hắn đánh bại thì nàng có thể tạm chấp nhận nhưng lại bảo ma thú tấn công điều ấy càng làm nàng nghi ngờ.
Khi tất cả các lão sư của học viện đi về hết nàng mới vào phòng hỏi lý do thì đáp lại nàng là giọng vẫn còn run sợ của Viện trưởng khi nói:
– Trong học viện chúng ta có một người là con trai của Cửu Đại Thánh Nữ.
– Cái gì, ngươi nói gì Cửu Đại Thánh Nữ vì sao lại xuất hiện ở đây.
Phản ứng của Phó viện trưởng vậy cũng đúng thôi. Cửu Đại Thánh Nữ là tồn tại chí cao vô thượng mà đế quốc nhỏ này không bao giờ dám động đến. Cửu Đại Thánh Nữ có thể nói là thế lực lớn tồn tại bên ngoài ngũ quốc này mỗi Siêu Cấp Tông Môn do Thánh Nữ lập nên hay tọa trấn đều trở thành thế lực cực khủng mà không ai có suy nghĩ dám xâm phạm. Và đặc biệt đế quốc nhỏ này hay có thể nói là cả ngũ quốc này chỉ cần búng tay của Thánh Nữ ngày hôm nay là ngày mai đế quốc ấy biến mất. Nói đến đặc biệt phải nói đến cảnh giới của các nàng là một bí mật mà chỉ có Cửu Đại Thánh Nữ mới biết.
– Ta cũng không biết. – Hắn vừa nói vừa lắc đầu.
– Vậy có biết ai là con trai của Cửu Đại Thánh Nữ không?
– Không, nàng chỉ nói là học viên mới. Thôi hôm nay đủ rồi mai ta còn phải đích thân ra đón học viên mới.
– Ngươi bình thường có bao giờ đón đâu sao lần này lại?
– Có con trai người ấy không đi sao được. Ta đi nghỉ đây.
Khi Phó viện trưởng ra về cũng là lúc Lục Ngôn gọi thị vệ trốn trong phòng ra.
– Ngươi hủy bắt ma thú ngay cho ta.
– Tại sao?
– Ngươi không cần biết làm theo là được.
– Vâng.
Sáng hôm sau.
– Mẹ con sắp vào học viện rồi lại phải xa mẹ rồi đấy! Mẹ có thấy nhớ con không?
Câu nói đầu tiên trong ngày của Quân Huyền khi hắn chuẩn bị đến học viện.
– Hứ ai thèm nhớ.
– Thật?
– Thì có chút chút thôi.
– Hehe con biết mẹ sẽ nhớ mà. Vậy mẹ ở nhà ngoan đợi con nhá, con sẽ về sớm thăm mẹ thôi.
– Ừm mẹ đợi con.
Thế là hắn cùng Tiểu Ly vào học viện. Dù nói là tân sinh mới đông nhưng chủ yếu là khoa Huyền lực còn Hồn lực chỉ có mình hắn và Tiểu Ly thì đi theo.
– Zô tiểu thiên tài đến rồi à. Ta chờ cậu xuất đấy.
Lão sư khoa hồn lực sau khi nhận kết quả khoa mình có 1 thiên tài liền vui mừng và đứng đây từ sáng sớm để đón hắn.
– A chào lão sư ạ. – Hắn cũng lễ phép chào lại.
– Thế nào vào Hồn lực thì muốn học chủ đạo gì? Hồn kỹ tấn công, phòng thủ hay gì?
– Dạ em…
– Thôi vào trong đã mấy người khác cũng đang ngóng cậu đấy.
Thế là hắn cùng lão sư vào trong. Trước mặt hắn bây giờ là 5, 6 người đều là lão sư khoa hồn lực muốn thu nhận hắn về theo mình học. Mà hắn nhanh mắt để ý đến một lão sư là con gái nhưng khuôn mặt xinh không hề thua mẹ hắn là bao.
– Đây để ta giới thiệu cho:
– Người đàn ông này là Tấn Trung – chủ khoa Hồn hệ tấn công.
– Đây là Thu Bạch – chủ khoa hồn hệ phòng thủ.
– Còn…
– Và cuối cùng là mỹ nhân của học viện Linh Mộng lão sư – khoa luyện dược.
Oa Linh Mộng quả nhiên tên đẹp như người – Hắn nghĩ thầm.
– Vậy cậu bé cậu vào khoa nào của hồn hệ?
– Anou… ta xin vào Luyện dược ạ.
– Sao? Cậu lại chọn luyện đan chỉ cần vào khoa Tấn công ta đảm bảo truyền hết hồn kỹ có cho ngươi.
– Hừ chỉ tấn công của ông thôi lão già? Chỉ cần cậu vào Phòng thủ ta đảm bảo không ai uy hiếp được tính mạng cậu.
– Rồi bây giờ cậu vẫn muốn chọn luyện dược sao?