Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 28 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Khúc Quân sờ sờ sau gáy, vui vẻ nói “Bọn họ muốn lừa cậu ký hợp đồng vay thế chấp, chứng minh bọn họ đã sắp cạn kiệt lương thực, không duy trì được mấy ngày nữa! Ba của Lý Viễn Hàng dù sao cũng là người dưng! Nhưng mà… Trần Lỵ lại là dì ruột của cậu, bà ấy làm như vậy, cậu chắc chắn rất thất vọng.”



Lăng Mặc đậy nắp chai dầu lại, nói “Tớ không thất vọng, bởi vì bọn họ không phải là cậu. Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi học.”



Bởi vì bọn họ không phải là cậu… Nói cách khác trên thế giới này, chỉ cần Khúc Quân cậu đối xử tệ với Lăng Mặc thì mới thật sự khiến y thất vọng.



“Ừ. Toàn mùi dầu cù là không hà, cậu ngủ được không?”



“Ngủ được. Còn dễ ngửi hơn cả mùi thả bom của cậu.”



“…” Khúc Quân cảm thấy mình bị bạo kích giảm mười ngàn điểm.



Lúc nhắm mắt ngủ, cậu hiểu rõ, bản thân cậu không sợ nhiệm vụ tư duy thâm tiềm thất bại, mà là sợ vĩnh viễn mất đi lòng tin của Lăng Mặc.



Khúc Quân nghiêng người qua, đối diện với ánh mắt của Lăng Mặc.



Ở trong bóng tối, ánh mắt của Lăng Mặc trông rất đẹp, thâm thúy đến mức tận cùng của thuần túy.



“Lăng Mặc, cậu là nhiệm vụ của tớ.”



Lăng Mặc không nói gì.



“Vì để hoàn thành nhiệm vụ này, ngay cả mạng sống tớ cũng không cần.”



Cậu hoàn toàn nói thật.



Hồi lâu sau, Lăng Mặc vươn tay tới nắm lấy vành tai cậu.



“Tớ không muốn cậu mất mạng, chỉ cần cậu liều mạng học tập cho thiệt giỏi là được, cùng tớ thi đậu vào Tam Trung.”



“Cái gì? Tam Trung?” Khúc Quân ngồi bật dậy “Tớ không thi đậu được đâu!”



Tam Trung là trường cấp ba trọng điểm hàng đầu của thành phố này, bước chân vào Tam Trung thì chẳng khác nào đã bước một chân vào ngưỡng cửa đại học. Nếu như có thể vào ban không của Tam Trung thì chính là chân chính bước vào trường đại học trọng điểm.



“Tớ muốn cậu thi đậu thì cậu phải thi đậu.” Lăng Mặc lãnh đạm nói.



Không được đâu…



Dù sao đây cũng không phải là thế giới chân thật, thành tích học tập tốt thì xài được cái quỷ gì chứ!



“Lăng Mặc, cậu mau tỉnh lại đi, nơi này chẳng qua chỉ là dựa theo kí ức của cậu tạo nên mà thôi. Trong hiện thực, tớ là một tên học dốt chính hiệu đó! Thật! Hoàn toàn hết thuốc chữa!”



“Lại coi ba cái phim tào lao gì vậy? Ngày mai tớ sẽ kèm cậu học bảng nguyên tố tuần hoàn.”



“Không được, chúng ta phải thảo luận nghiêm túc vấn đề này!”



“Tự cậu thảo luận một mình đi, tớ ngủ.”



“Giáo sư Lăng, anh mau tỉnh lại đi, thế giới còn chờ anh đến cứu đó!”



“Ừ ừ. Trước hết phải đi ngủ thì mới có thể tỉnh lại được.”



Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân đi tới bàn ăn thì thấy ở chỗ ngồi của mình có để một túi hạt hướng dương.



“Này là sao?”



“Cắn hạt cho tớ.”



“Không cắn!” Khúc Quân rất có khí phách nói.



“Nghe ra cậu có ý kiến với tớ?” Lăng Mặc xốc túi hạt, không nhanh không chậm ăn sáng.



“Đúng vậy, cậu tâm cao khí ngạo, con mắt cao hơn cái đầu, còn có bệnh sạch sẽ nữa.” Khúc Quân ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng đáy mắt cậu toàn ý cười.



“Cậu không tiếp nhận nổi?” Giọng nói Lăng Mặc lành lạnh.



Không biết bắt đầu từ bao giờ, cho dù giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh đều đều như thế nhưng Khúc Quân lại có thể nghe ra y đang vui vẻ hay đang khó chịu.



“Nói nhảm! Dĩ nhiên là không tiếp nhận nổi rồi!”



“Hoặc là giả bộ không thấy, hoặc là tự sát.”



“(▔ □ ▔)”



Sau đó, Lăng Mặc giống như muốn bức tử Khúc Quân vậy.



Cho dù là cuối tuần cũng không để Khúc Quân lấy hơi mà liều mạng học tập.



“Thiệt là mệt… Buồn ngủ quớ…” Mí mắt của Khúc Quân đánh nhau dữ dội.



Cậu rất không hiểu, tại sao Lăng Mặc lại có thể tinh thần ngời ngời ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cậu chứ?



“Có muốn tớ nhét vài cục pin vào phía dưới của cậu để giúp cậu lấy lại tinh thần không?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng nhưng khóe môi lại nhếch lên.



“Không… Không cần…”



Khúc Quân ngoan ngoãn mở bài tập vật lý ra.



Mấy phút sau.



“Tớ mệt thiệt mà…” Khúc Quân nằm dài ra bàn, bây giờ cậu rất muốn Lăng Mặc giết chết cậu ngay đi, để kết thúc nhiệm vụ khổ sở này.



Cậu hơi hé mắt ra thì thấy Lăng Mặc cũng gục đầu trên bàn, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Khúc Quân.



Trái tim bé nhỏ của Khúc Quân không hiểu tại sao đập bang bang như muốn văng ra khỏi lồng ngực.




Lăng Mặc nghiêng người ngồi bên cạnh cậu, dùng cái muỗng múc một miếng cơm, bữa trưa hôm nay có trứng chiên cà chua, đưa đến bên miệng cậu.



“Cô nói ăn cơm xong mới được uống thuốc.”



Khúc Quân mím môi, ăn vài muỗng, nhưng sau đó liền cảm thấy ăn không nổi nữa.



Lăng Mặc cũng không ép cậu, y đặt hộp cơm xuống rồi vỗ lên cái chăn “Còn không mau cởi? Để tớ đi về kịp đổi quần áo cho cậu thay, kẻo bệnh.”



“Tớ đã nói là không cởi mà!” Khúc Quân ngã xuống, muốn rúc vào trong chăn nhưng bị Lăng Mặc nhanh tay túm lấy.



“Quần áo dính bết trên người thế không thấy khó chịu sao? Bắt đầu bốc mùi rồi kìa.”



Lăng Mặc thò tay vào trong chăn, lúc chạm vào người Khúc Quân, cậu chợt cảm thấy như có luồng điện phóng qua, lập tức né người tránh thoát.



Nhưng sức lực của Lăng Mặc mạnh hơn Khúc Quân nghĩ nhiều, cường hãn đến mức cậu không thể nào chống cự lại được, bất thình lình bị Lăng Mặc lôi vào trong ngực.



Khúc Quân vốn đang nghĩ Lăng Mặc lấy đâu ra sức lực lớn đến thế, nhưng đến khi cậu hoàn toàn lọt vào trong tay của đối phương, cậu lập tức phát hiện mình sai rồi.



“Này! Cậu muốn làm gì!”



“Cậu không chịu cởi thì tớ sẽ giúp cậu cởi.”



Lăng Mặc đưa tay đụng vào quần áo của cậu, Khúc Quân có thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ bàn tay của Lăng Mặc.



Có lẽ là bởi vì cậu đang sốt, Lăng Mặc ở sau lưng cũng nóng không kém. Mặt của y gần sát bên gò má của cậu, như có như không chạm vào, Khúc Quân bỗng khó hiểu cảm thấy miệng khô lưỡi khô.



“Để tớ tự cởi! Tớ tự cởi!” Khúc Quân khẽ húc cùi trỏ ra sau, nhưng Lăng Mặc vẫn không thả cậu ra, y cầm lấy áo thun ướt đẫm của cậu lột phăng ra khỏi đầu.



Trong nháy mắt không khí lạnh ập tới, Khúc Quân rùng mình, Lăng Mặc vừa ôm cậu vừa kéo chăn đắp lại cho cậu.



“Quần.”



“Biết! Biết!”



Khúc Quân rất sợ Lăng Mặc thật sự lột quần mình, lưu loát cởi quần rồi lôi ra khỏi chăn, cố ý ném vào mặt Lăng Mặc.



Lăng Mặc nghiêng người né, rồi nói “Còn một cái nữa.”



“Tớ chỉ còn lại cái quần lót thôi! Cậu phải cho tớ giữ lại cái che thân chứ!” Khúc Quân gân cổ gào lên.



“Cởi. Dán vào mông sẽ không thoải mái.”



“Tớ thấy thoải mái là được! Không cần cậu bận tâm!” Khúc Quân rướn cổ nói.



“Ồ? Cậu cảm thấy thoải mái? Vậy để tớ nhìn xem cậu thoải mái ra làm sao.” Lăng Mặc lại thò tay vào trong chăn.



Khúc Quân hết hồn lui ra sau, dồn cả người vào một góc giường, còn Lăng Mặc đang tiến lại ngày càng gần, một đôi tay giữ chặt hai bên hông của cậu.



Khúc Quân mặt mũi như lâm đại địch nhìn Lăng Mặc.



Mặc dù Lăng Mặc không có biểu tình gì cả, nhưng đáy mắt lộ ra ý cười châm chọc.



“Còn thoải mái không?” Y nhẹ giọng hỏi.



Trong lòng Khúc Quân như bị cọng lông gãi nhẹ qua.



“Một cái quần lót thôi mà… Cậu đâu cần phải nghiêm trọng lên như thế…”



Một giây kế tiếp, đầu ngón tay của Lăng Mặc đã móc vào lưng quần cậu, bất thình lình kéo mạnh xuống dưới, làm cậu không kịp phản ứng lại, Khúc Quân cuống quýt muốn chặn lại nhưng đã muộn, cảm nhận ngón tay của Lăng Mặc lướt qua theo độ cong của bắp đùi, trái tim của Khúc Quân như muốn vọt lên cổ họng.



“Tớ cho cậu! Tớ cho cậu tất!”



Khúc Quân nhấc mông lên, thuận tiện kéo quần xuống, nhưng trong chớp mắt đó, Lăng Mặc dán cả lòng bàn tay vào đùi cậu, còn khẽ nhích lên trên một chút, Khúc Quân hồn vía lên mây xoay người né qua nhưng bị Lăng Mặc giữ lại.



“Cho cậu! Cho cậu!” Khúc Quân ném cái quần lót ra ngoài, ôm chặt cái chăn.



“Tớ mà không trị được cậu sao.” Lăng Mặc cầm quần lót của Khúc Quân rồi chậm rãi đứng lên.



Cảm giác được nhiệt độ thuộc về y biến mất, Khúc Quân có cảm giác như lâu lắm rồi không được an toàn.



“Cậu chờ! Cậu đợi đó cho tớ! Chờ tớ đi ra ngoài rồi cậu sẽ biết tay tớ!”



Khúc Quân nói ‘đi ra ngoài’ là đi ra khỏi thế giới ảo của Lăng Mặc, ở trong thế giới thật, Lăng Mặc chỉ là một vị học giả tay trói gà không chặt, Khúc Quân không tin mình không thể treo ngược tên này lên đánh một trận tơi bời!



Lăng Mặc khẽ hừ một tiếng “Được, tớ chờ.”



===Hết chương 27===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 27.



Lăng Mặc: Không tệ, còn biết được câu ‘đồng sàng dị mộng’ cơ đấy.



Khúc Quân: Hử? Anh vẫn chưa hết tới tháng à?



Lăng Mặc: Cậu chính là tới tháng của tôi.



Khúc Quân: Có ý gì?



Lăng Mặc: Tâm tình tôi tốt hay xấu đều dựa vào việc cậu tìm đường chết hay tìm đường yêu.



Cá: Lăng Mặc rất hưởng thụ quá trình lột đồ Khúc Quân~



Chúc các tềnh yêu một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào, phát tài phát lộc nha~ Nhớ ủng hộ Cá nhiều hơn nhóe, yêu nhiều~