Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 29 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Vì vậy trong nửa tiếng, Khúc Quân núp suốt ở trong chăn, cậu rất sợ cô y tá đi vào nhìn thấy cậu trần truồng sẽ bị dọa lên cơn đau tim.



Có lẽ là cả người ra mồ hôi và uống thuốc nên Khúc Quân cảm thấy khoan khoái rất nhiều, thậm chí có chút đói bụng.



Cũng may là Lăng Mặc không vứt hộp cơm trứng chiên cà chua đi, Khúc Quân vươn một tay tới cầm muỗng rồi xúc một miếng cơm lớn cho vào miệng.



Mặc dù đã nguội nhưng vẫn ăn ngon!



Khi Khúc Quân đã ăn non nửa hộp cơm, bỗng cảm thấy một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, cậu ngẩng đầu lên liền thấy Lăng Mặc đã đứng dựa người vào cạnh cửa, nghiêng mặt nhìn cậu.



“Cậu… Sao cậu đi tới mà không kêu tiếng nào vậy!”



“Lên tiếng thì sẽ không được chiêm ngưỡng bờ vai bé nhỏ của cậu.”



“Vai cậu thì có!” Khúc Quân vẫy vẫy tay “Quần áo của tiểu gia đâu?”



“Cầm lấy.” Lăng Mặc cầm quần áo ném tới.



Khúc Quân vội chụp lấy quần áo nhét vào chăn, mò mẫm nửa ngày mới tìm được cái quần lót, sau đó ở trong chăn mặc vào.



Lăng Mặc kéo ghế ngồi bên cạnh, nhìn cậu.



Lúc Khúc Quân nâng eo để mặc quần, cái chăn cũng bị nhấc lên lộ ra một khe hở.



Lăng Mặc thích thú chống cằm hạ tầm mắt nhìn, Khúc Quân lập tức không được tự nhiên.



“Cậu nhìn cái gì mà nhìn!”



“Cậu rất đáng yêu.” Lăng Mặc nói.



“Cái quỷ gì? Đáng yêu chỗ nào chứ!”



“Nơi nào cũng đáng yêu, đặc biệt là ở đây.”



Lăng Mặc đứng dậy, một tay nhấn lên đầu gối của Khúc Quân, tay kia chỉ chỉ vào giữa hai đầu gối của cậu.



Khúc Quân lập tức biết được y đang ám chỉ cái gì, cậu trực tiếp nhấc chân đạp Lăng Mặc nhưng bị y một tay giữ chặt lại.



Cái này vô lý quá nha… Trong mắt Khúc Quân, Lăng Mặc là một tên bạch trảm kê (ý chỉ đàn ông yếu đuối, vô dụng về mặt thể lực)… À không, là một vị học giả gầy yếu, nhưng còn cái dáng vẻ ưu việt tràn ngập sức mạnh này là sao đây?



“Biến đi! Đánh chết cậu!”



“Xem ra đã khỏi bệnh rồi, có sức lực?”



“Chờ một chút… Có phải cậu không còn giận tớ nữa?”



Lăng Mặc khẽ hừ một tiếng.



Khúc Quân lập tức nắm bắt cơ hội, thừa thắng xông lên ôm chầm lấy eo Lăng Mặc, làm Lăng Mặc cứng người tại chỗ.



“Không có cậu thì tớ biết phải làm sao đây… Ai sẽ lau khô nước mũi cho tớ! Ai sẽ đắp chăn cho tớ! Ai sẽ dạy kèm tớ môn hóa! Tớ muốn chúng ta cả đời yêu nhau!”



Khúc Quân tình cảm dạt dào ngâm nga ca hát.



Lăng Mặc vẫn đứng tại chỗ, giống như một pho tượng.



“Khỏi bệnh rồi thì đứng lên đi, còn phải vô kịp tiết học nữa.”



“… Sao cậu chứ thích phá phong cảnh thế!”



Buổi tối về nhà, Lương Như hầm một nồi cháo, mang thêm một cái chăn lớn vào phòng Khúc Quân.



Hôm nay vì Khúc Quân bị bệnh nên hầu như đã bỏ lỡ chương trình học cả một ngày. Lăng Mặc giảng bài lại cho cậu từng môn một.



“Thật ra thì các chương trình học mà giáo viên giảng bài trên lớp đều có thể tiếp thu trong vòng một giờ… Nhưng mà lại phải ngồi học cả một ngày ở trên trường.”



“Cậu nhìn bài giải mẫu thì sẽ làm được thôi, tớ nói sơ qua chắc cậu cũng đã hiểu rồi.”



Lúc đầu Khúc Quân làm bài tập hóa học có hơi lo ra, cậu làm được hai bài thì dừng bút, khẽ húc cùi trỏ vào tay Lăng Mặc, nói “Tối nay cậu ôm tớ ngủ chứ?”



Lăng Mặc không lên tiếng, chỉ liếc cậu một cái.



“Cậu ôm tớ ngủ, chứng tỏ chúng ta đã làm lành với nhau nha!”



“Tự cậu ôm mình ngủ đi.”



Khúc Quân có hơi thương cảm, bởi vì tối nay Lăng Mặc cũng xoay mặt vào tường, tặng cho cậu một tấm lưng lạnh lùng.



Khúc Quân chủ động dán lên, cách một lớp chăn mỏng ôm Lăng Mặc “Tớ nói tớ khỏi bệnh rồi, sao cậu cứ úp mặt vô tường hối lỗi hoài vậy?”



“Tránh ra. Muốn chết?”



Khúc Quân làm như không nghe thấy “Nếu như chúng ta cùng thi đậu vào một trường cấp ba nhưng lại không học chung lớp, thì phải làm sao?”



“Cậu sẽ chảy nước miếng nhìn đám con gái, sau đó tớ sẽ bỏ rơi cậu một đoạn dài.”



“Nghe giống như một thời thanh xuân ‘đau bi’ vậy.”



Khúc Quân vừa nói vừa ngửi mùi hương sau gáy của Lăng Mặc, còn nhích lại gần cho ngửi rõ hơn.



Lăng Mặc khẽ đụng cùi trỏ vào cậu.


“Cố gắng lên! Cố gắng lên! Các học sinh hãy vì tuyển thủ dự thi reo hò cổ vũ thật nhiệt tình…”



Cái gì mà ‘Mũi tên rời cung’, cái gì mà ‘Hữu nghị là số một, tranh giải là số hai’ không ngừng phát ra cà cà cảm giác tồn tại, Khúc Quân bịt kín lỗ tai của mình.



“Trưa trời trưa trật rồi, tự nhiên nhà trường bật phát thanh phát thiếc thì thế không biết!”



“Tĩnh tâm là có thể ngủ.” Lăng Mặc lãnh đạm nói.



“Đờ phắc! Tớ chỉ nghe qua tĩnh tâm tâm lạnh chứ chưa từng thấy có thể tĩnh tâm giữa rừng âm thanh tra tấn màn nhĩ con người ta như thế này đâu!”



Những học sinh ngồi nghỉ ở phía sau khán đài cũng lên tiếng trách móc bực bội.



Lăng Mặc không nói gì, lấy ra tai nghe từ trong cặp ra, nhét vào tai Khúc Quân, bài hát vang lên.



Khúc Quân níu tay áo Lăng Mặc, mặt đầy vẻ ngạc nhiên “Tớ còn tưởng cậu chỉ lưu mấy bài luyện nghe tiếng anh thôi chứ!”



“Cậu nên luyện nghe tiếng anh nhiều vào.”



Khúc Quân tự động làm lơ tính nết thích phá phong cảnh của Lăng Mặc, tháo một bên tai nghe xuống hỏi “Cậu không nghe hả, vậy sao ngủ được?”



“Tớ tĩnh tâm hơn cậu.”



“À được, cảm ơn cậu nhé!” Khúc Quân nhét tai nghe vào tai, thư thái dựa lưng vào bức tường phía sau, ngủ thiếp đi.



Trong lúc mơ mơ màng màng, đầu của Khúc Quân khẽ lệch sang một bên, rồi tựa vào vai Lăng Mặc.



Ở tại nơi ánh nắng mặt trời không chiếu tới, Lăng Mặc an tĩnh dựa lưng vào tường, y chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Khúc Quân, Khúc Quân nghiêng đầu tuột xuống phía dưới, trực tiếp gác đầu lên đùi Lăng Mặc.



Lăng Mặc đang muốn ôm vai Khúc Quân lập tức cứng người tại chỗ, Khúc Quân hoàn toàn quên bản thân đang ngủ trưa ở đâu, cậu khẽ cựa quậy thân mình sao cho nằm thoải mái nhất rồi dụi dụi đầu vào đùi Lăng Mặc, chép miệng ngủ khò khò.



Tay của Lăng Mặc nhẹ nhàng hạ xuống, đầu ngón tay lướt qua tóc mái của Khúc Quân, rõ ràng rất muốn sờ hàng mi của cậu nhưng lại lo lắng cậu đột nhiên tỉnh lại, đầu ngón tay vừa mới chạm khẽ lên hàng mi liền lập tức rụt về.



Khúc Quân bỗng nhiên trở người qua bên kia, một tay ôm lấy chân của Lăng Mặc, gò má còn dụi dụi hai cái vào đùi y.



Hô hấp của Lăng Mặc như dừng lại, đài phát thanh vẫn còn đang đọc bài diễn văn hội thao rót máu gà, nhưng Lăng Mặc nghe rõ mồn một bài hát phát ra từ tai nghe của Khúc Quân, còn có hơi thở của cậu như có như không phả lên đùi mình.



Nửa tiếng trôi qua, đài phát thanh rốt cuộc dừng lại, bởi vì cuộc thi tranh giải vào buổi chiều sắp bắt đầu.



Lăng Mặc vươn tay ra xoa xoa sau gáy của Khúc Quân “Này, tỉnh, cuộc thi tranh giải sắp bắt đầu rồi.”



“Ừm? Lại bắt đầu nữa à?” Khúc Quân còn ngái ngủ ngồi dậy, trả tai nghe lại cho Lăng Mặc.



“Haizz, tớ còn phải đi điểm danh nữa…”



“Ừ.” Lăng Mặc đứng dậy, đeo hai cặp sách của hai người lên một trước một sau.



“Cám ơn nha!”



Khúc Quân lắc đầu cho tỉnh lại, trận tranh giải chiều nay là cuộc thi chạy nước rút 200 mét nam.



Các tuyển thủ dự thi đã bước vào vạch xuất phát, Khúc Quân cũng đã khởi động làm nóng cơ thể xong, cậu nghiêng mặt nhìn về phía khán đài, ở trong đám bạn ngồi reo hò cổ vũ, cậu nhìn thấy Lăng Mặc đứng ở phía sau, hai tay đút túi nhìn về phía cậu.



Khúc Quân mất tự nhiên khẽ nhếch miệng lên.



Lăng Mặc đúng là đứng ở đâu thì nơi đó sẽ trở thành ‘Hạc trong bầy gà, độc chiếm hào quang’ nha!



Khúc Quân đột nhiên cảm thấy nếu cậu dùng mấy từ ngữ ca ngợi Lăng Mặc này vào đề thi môn văn thì không chừng có thể chen vào lớp mười hàng đầu nhỉ?



Trong lúc cậu đang ngoẹo đầu nhìn Lăng Mặc thì tiếng súng đã vang lên.



Những tuyển thủ khác đã nhanh chóng xuất phát, cậu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lao thẳng về phía trước.



Khúc Quân nghĩ đến việc Lăng Mặc đang nhìn mình thì cảm thấy toàn thân như được rót máu gà, cậu dốc sức chạy như điên.



Khúc Quân dốc sức chạy hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người, cứ nghĩ cậu sẽ đuổi kịp thứ năm rồi sẽ duy trì tốc độ ổn định, không ngờ cậu từ vị trí thứ năm không ngừng tiếp tục vượt mặt.



“Mạc Tiểu Bắc cố lên!”



“Tiểu Bắc cố lên!”



“Đậu! Thật lợi hại! Đuổi kịp vị trí thứ tư rồi!”



Còn cách khoảng 50 mét, đám bạn cùng lớp ra sức hò hét cổ vũ.



Khúc Quân còn đang liều mạng chạy, vượt qua 30 mét đuổi kịp vị trí thứ ba.



“Lợi hại! Mạc Tiểu Bắc! Mạc Tiểu Bắc!”



Một trận đấu lội ngược dòng này vượt xa dự đoán, ngay cả chủ nhiệm lớp là cô Hoàng cũng hô lên.



===Hết chương 28===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 28.



Lăng Mặc: Thật ra thì ngoại trừ thi đấu so tài ra, còn có những chuyện khác mà chúng ta có thể cùng nhau làm.



Khúc Quân: Là chuyện gì?



Lăng Mặc: Làm tình.



Khúc Quân: …Tránh ra! Cút xa tui ra mau!