Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 38 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Bởi vì dựa sát vào nhau quá, hơi thở của Lăng Mặc phả thẳng vào lỗ tai cậu, thật nhột, hơn nữa… Nóng quá.



Lúc xe buýt chuẩn bị tấp vào trạm tiếp theo thì làm một cú phanh xe dài, Khúc Quân liền ngã người sang một bên, mặc dù cậu hoàn toàn có thể khống chế được quán tính, nhưng bàn tay đặt bên hông cậu đã giữ chặt lấy và đỡ cậu đứng ngay lại.



Khi xe buýt dừng hẳn, Khúc Quân bây giờ mới thật sự bị người phía sau ôm lấy.



Nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương làm Khúc Quân hít thở không thông.



Cậu biết đó là Lăng Mặc.



“Cám… Cám ơn.”



Thật khẩn trương, thật khẩn trương, lòng bàn tay cầm tay vịn của cậu ướt đẫm mồ hôi.



Trong lúc xe buýt phát thông báo đến trạm kế tiếp, Lăng Mặc đứng phía sau dựa vào người Khúc Quân “Mới nãy cậu nói gì vậy?”



Giọng nói của y vẫn lạnh lùng như cũ khiến Khúc Quân cảm thấy cái nóng đầu hè tan đi không ít, nhưng hơi thở của y bay qua màng nhĩ tiến vào đầu của cậu, làm cho thân thể cậu giống như núi lửa sắp phun trào vậy.



“Tớ nói cảm…” Khúc Quân nghiêng mặt qua, vạn lần không ngờ Lăng Mặc lại cố tình cách cậu sát rạt đến thế, cậu bất chợt nhận ra môi của mình gần như sắp chạm vào đối phương, trong đôi mắt lạnh kia toát ra một luồng sức mạnh, ùn ùn kéo đến nhấn chìm Khúc Quân.



“Không cần cám ơn.”



Người xung quanh hai bọn họ ngày càng đông đúc, Lăng Mặc cũng dần thu hẹp vòng tay quanh eo Khúc Quân, tựa hồ là ngăn cách cậu khỏi những hành khách xung quanh, hoặc là vì ôm Khúc Quân vào lòng.



Nóng quá, thật là nóng…



Anh đừng có ôm tôi như vậy nữa, cũng đừng dựa sát lại gần như thế.



Khúc Quân ngượng ngùng nói “Này, tớ dễ đổ mồ hôi lắm đấy.”



Ý là— Người anh em, mau thả cái tay ra!



“Ừ, có quá nhiều người.” Lăng Mặc đáp lại.



Khúc Quân cạn lời… Không phải là đông người, ý tui là anh đừng có dựa sát vào nữa!



Lúc xe buýt quẹo qua một khúc cua, tất cả hành khách cùng nghiêng người về một phía, Lăng Mặc hầu như dựa sát hoàn toàn vào lưng Khúc Quân, cậu vươn một tay chống lên cửa kính, cậu còn cảm nhận được Lăng Mặc dán chặt vào lưng mình, trái tim cậu run lên, vành tai đỏ ửng— Bối rối quá đi mất!



Quan trọng nhất là do khách đông nên sức chen chúc đè ép rất lớn, Lăng Mặc cũng theo đó càng áp sát lên người Khúc Quân, cảm giác này khiến mặt Khúc Quân như sắp bị thiêu đốt đến nơi.



Không được! Cái xe này cậu không ngồi nổi nữa rồi!



Trong khoảnh khắc Khúc Quân cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy trên cổ tay của Lăng Mặc có một vết cắt cực sâu.



Tất cả mọi suy nghĩ lập tứcs bay biến hết khỏi đầu, cậu thả tay vịn ra, cầm lấy cổ tay của Lăng Mặc “Có chuyện gì với cổ tay của cậu vậy hả!”



“Vết cắt.”



“Tớ dĩ nhiên biết đây là vết cắt! Hơn nữa còn bị cắt rất sâu!” Khúc Quân nóng nảy.



Lúc này xe buýt lại tấp vào một trạm, cửa mở ra, không ít người chen lấn xuống xe.



Lăng Mặc không trả lời Khúc Quân, y thả tay ra, rồi nói một câu “Xe đông quá, tôi xuống trước đây.”



Y vừa xoay người, Khúc Quân lập tức bất chấp tất cả đi theo y xuống xe.



Lăng Mặc vẫn là dáng vẻ kia, hai tay đút túi đi thong thả trên vỉa hè.



Khúc Quân đi theo sau nắm lấy tay y “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu vừa mới lau được một chút thì tiếng chuông reo vào lớp vang lên.



Tiêu rồi tiêu rồi, giáo viên môn Hóa cực kỳ để ý chuyện lau bảng a!



Khúc Quân điên cuồng lau a lau, cậu ước gì bây giờ có thể mọc ra ba đầu sáu tay, lúc này bỗng có người cầm giẻ lau đi đến bên cạnh Khúc Quân, giúp cậu lau bảng.



Khúc Quân vừa định nói ‘Cám ơn anh em nhá!’ thì phát hiện người kia là Lăng Mặc.



Khúc Quân lập tức cúi đầu không nói gì.



Thầy Hóa đi vào thấy bảng còn chưa được lau sạch, đang muốn nổi bão thì chợt nhận ra học sinh đang lau bảng là Lăng Mặc, đặc quyền của học sinh giỏi là gì, là cho dù có làm gì đi nữa thì giáo viên cũng không thể nổi giận được.



Thầy Hóa xoay người nhìn cả lớp, cả lớp lập tức đứng dậy nói “Chào thầy ạ!”, lúc cả lớp ngồi xuống, Lăng Mặc đi tới sau lưng Khúc Quân, giúp cậu lau những chỗ cao không với tới được.



Một tay của y khoác nhẹ lên vai cậu, ngực dán vào lưng Khúc Quân, nhất thời cảm giác khô nóng lẫn bối rối lúc ở trong xe buýt ập tới, Khúc Quân đang muốn bước chân tránh sang một bên thì cái tay khoác lên vai cậu đột nhiên dùng sức giữ chặt lại, Khúc Quân chỉ có thể mặc kệ đối phương tiếp tục dựa sát vào mình, cho đến khi Lăng Mặc lau sạch cái bảng.



“Về chỗ thôi.” Giọng nói của Lăng Mặc vang lên bên tai cậu.



Có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ của y, vai của Khúc Quân theo bản năng run run.



Sao cậu luôn cảm thấy người này cố ý ấy nhỉ!



Khúc Quân trở về chỗ ngồi, trong lòng bàn tay của cậu toàn mồ hôi.



Thật khẩn trương… Rốt cuộc Lăng Mặc muốn làm gì đây?



Tại sao cậu lại thấy Lăng Mặc của lúc trước và của bây giờ không hề giống nhau tí nào cả?



Khúc Quân bi ai phát hiện cậu không thể nắm bắt rõ tâm tư tựa như biển sâu của Lăng Mặc.



Tiết Hóa sắp kết thúc, Khúc Quân cảm thấy sau ót bị cái gì đó ném trúng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy dưới chân có một mẩu giấy nhỏ.



Khúc Quân nghi ngờ lượm lên, vừa mở ra thì thấy bên trong là nét chữ của Lăng Mặc: Ra chơi đi mua bánh phồng tôm cho tôi.



Khúc Quân hơi khựng lại, thật ra thì hồi nào đến giờ Lăng Mặc không hề ăn vặt, bánh phồng tôm là đồ ăn vặt mà Mạc Tiểu Bắc thích ăn nhất.



Khúc Quân bỗng khó hiểu mềm lòng, nhưng cậu lại viết vào sau mặt giấy: Không có tiền.



Nhân lúc thầy Hóa cúi đầu xuống, Khúc Quân nhanh chóng ném mẩu giấy lại cho Lăng Mặc.



Mấy đứa ngồi xung quanh rất là kinh ngạc từ lúc Lăng Mặc ném mẩu giấy cho Khúc Quân, bởi vì không ai có thể ngờ được một học sinh giỏi cả ngày chỉ ngồi xem sách như Lăng Mặc lại có lúc quăng giấy lén nói chuyện trong giờ học.



Sở Ngưng nghiêng mặt sang thì nhìn thấy Lăng mặc mở mẩu giấy kia ra, khóe môi nhẹ nhàng cong lên… Biểu tình đó nhỏ đã từng thấy hồi lúc Lăng Mặc và Mạc Tiểu Bắc còn ở bên nhau.



===Hết chương 38===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 38.



Lăng Mặc: Cậu có biết quan tâm tôi là như thế nào không?



Khúc Quân: Ra chơi đi mua hộ anh bánh phồng tôm?



Lăng Mặc: Sai, qua đây ngồi, tôi sẽ dạy cậu.



Khúc Quân: Đờ phắc! Cái lưỡi của anh liếm môi tui làm gì! Anh… Anh làm gì đó! Quần của tui QAQ!!!



Cá: Chậc, chương này quyến rũ con người ta một cách trắng trợn, cơ mà tui thếch~