Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 39 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Vừa hết tiết, Khúc Quân liền muốn xách đít chạy trốn, ai biết còn chưa đứng lên thì đã bị người nhấn ngồi xuống trở lại.



Mịa! Là tên nào có sức lực trâu bò thế hả!



Khúc Quân vừa quay đầu lại thì thấy đó là Lăng Mặc, khí thế nhất thời héo queo.



Lăng Mặc đặt mười đồng lên bàn.



“Tớ mới không phải là chân sai vặt của cậu đâu!” Khúc Quân cảm thấy Lăng Mặc không còn dễ thương như lúc trước nữa.



“Đi mua bánh phồng tôm, tiền dư cho cậu hết.” Lăng Mặc nói.



“Tớ ứ thèm!” Khúc Quân hất cằm lên, một bộ dáng vô cùng khí phách.



“Cậu không nhớ mình đã đáp ứng sẽ quan tâm đến tôi sao? Giờ tôi đang cho cậu cơ hội quan tâm.”



Lăng Mặc nhỏ giọng nói, môi của y cách vành tai của Khúc Quân rất gần, giống như tùy lúc có thể cắn một phát vậy. Khóe miệng của y hơi nhếch lên, Khúc Quân cậu có thể dựa vào kinh nghiệm lần trước mà khẳng định rằng tên này đang vui vẻ!



“Cậu ấu trĩ à! Ai thèm quan tâm cậu…”



Khúc Quân nhún vai tránh ra, cho đến khi Lăng Mặc xoay người đi.



Khúc Quân hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ lỡ như mình không mua bánh phồng tôm giúp Lăng Mặc, người này lại giở trò khác thì mần sao?



Thây kệ, tôn nghiêm và khí phách có ăn được đâu, Khúc Quân cầm lấy tiền chạy đến căn tin.



Cậu mua hai gói bánh phồng tôm và một cái trứng muối, cũng vừa tiêu hết mười đồng, trở về lớp, ném bánh phồng tôm lên bàn Lăng Mặc.



Lăng Mặc đang đọc sách, Khúc Quân đang muốn xoay người rời đi thì cổ tay bị đối phương nắm lấy, vèo một cái kéo về.



“Cho cậu bánh phồng tôm. Coi như là phần thưởng cho cậu quan tâm tôi.”



Khúc Quân sửng sốt hai giây, mở to mắt nhìn chằm chằm Lăng Mặc, vẻ mặt của người này trước giờ luôn có một kiểu, nhưng việc y làm thì sai lắm sai a!



Phần thưởng? Chỉ là chân chạy vặt thôi mà, phần thưởng gì chứ? Cậu cũng không phải thú nuôi của Lăng Mặc!



“Cậu không ăn thì tớ ăn!”



Khúc Quân đẩy tay Lăng Mặc ra, quay về chỗ ngồi của mình ăn trứng muối.



Đúng là kì quái!



Lăng Mặc đúng là kì quái, cậu nên ứng phó sao đây!



Mà mọi chuyện diễn ra này đều lọt hết vào mắt của Sở Ngưng, nhỏ hơi nhíu mày lại.



Sau khi tan học, Khúc Quân đang đi bộ về nhà thì có người ở phía sau gọi tên cậu.



“Lộ Kiêu!”



Khúc Quân quay đầu lại thì thấy đó là Sở Ngưng “Ui, đại diện môn tiếng Anh của lớp à? Có chuyện gì không?”



“Tớ muốn hỏi cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa cậu và Lăng Mặc vậy?” Sở Ngưng không hề khách sáo một chút nào, vừa mở miệng liền trực tiếp hỏi thẳng.



“Hở? Chuyện giữa tớ và Lăng Mặc là sao?” Khúc Quân mờ mịt.



“Cho tới bây giờ Lăng Mặc chưa từng gần gũi với ai hết, mấy ngày nay đột nhiên chú ý đến cậu. Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”



“Có lẽ là do duyên phận?” Khúc Quân nhún vai.




“Thế còn… Bơi tự do có nhiều người không?”



“Đầu tiên là bơi ếch, thứ hai là bơi tự do, cậu thấy sao?”



Khúc Quân bị ngàn tiễn xiên tâm liên.



Cuộc thi đấu đầu tiên là bơi ếch, Lăng Mặc kéo Khúc Quân đi ra bên ngoài vận động làm ấm người và thư giãn gân cốt.



Trong đám người, Khúc Quân liếc mắt thấy Thịnh Dĩnh Hi, cậu tính đi qua đó chào hỏi thì bị Lăng Mặc túm cái gáy lôi đi.



“Này! Gặp bạn học thì ít nhất cũng phải qua đó chào một tiếng chớ!”



“Không cần.” Lúc này cả người Lăng Mặc sặc mùi độc đoán bá đạo.



Khúc Quân cạn lời, cậu có thể cảm nhận được địch ý khó hiểu của Lăng Mặc đối với Thịnh Dĩnh Hi.



Rốt cuộc đến trận thi đấu bơi tự do, Khúc Quân và Lăng Mặc đều đăng ký bơi 100 mét, mà Thịnh Dĩnh Hi lại đăng kí bơi 400 mét.



Khúc Quân nhìn về phía Thịnh Dĩnh Hi, đối phương khẽ mỉm cười với cậu.



Sau khi ba nhóm đầu thi bơi tự do 100 mét xong, trong mắt Khúc Quân thì cho là thiếu kỹ thuật căn bản, phần lớn chỉ là học sinh yêu thích bơi lội mà thôi.



Ở bên cạnh hồ bơi có mấy người trung niên mặc quần áo thể thao, vừa nhìn là biết ngay đó là tổ huấn luyện viên thanh niên cấp thành phố.



Bọn họ nhao nhao lắc đầu, nhận xét nào là có vài người bơi lạc hướng, ngay cả tư thế bơi cũng không chính xác.



Lăng Mặc được xếp ở tổ thứ năm, Khúc Quân rướn cổ nhìn Lăng Mặc đứng khởi động trên bệ nhảy, tư thế kia thật đúng là hạc trong bầy gà, ngay cả mấy người huấn luyện viên kia cũng nhìn về phía Lăng Mặc.



Khi hiệu lệnh vang lên, Lăng Mặc liền đâm thẳng vào trong nước, y nhảy xuống cơ hồ vượt xa gấp đôi những người khác, ngay sau đó là đôi chân xinh đẹp uốn lượn kiểu cá heo, làm cho Khúc Quân ngồi trên khán đài cũng kích động theo. Tiếp theo lưu loát vẫy nước và đạp chân, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với những người khác, vóc dáng mạnh mẽ như một mũi tên lao thẳng về phía trước, để lại một chuỗi bọt nước thẳng tắp, mấy vị huấn luyện viên đều bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào Lăng Mặc.



Lúc Lăng Mặc lộn người bơi về, bọn họ không hẹn mà vỗ tay rần rần, đợi đến khi Lăng Mặc kết thúc vòng bơi, những người còn lại thì mới đang lộn người bơi về.



Kết thúc vòng thi này, Lăng Mặc tháo kính bơi xuống ngửa mặt lên vuốt nước đi, sau đó chống hai tay leo lên bờ.



Mấy vị huấn luyện viên lập tức chạy ào tới bên người Lăng Mặc.



“Bạn học, em là học sinh trường nào vậy? Tên gì?”



“Em học ở trường Tam Trung, tên đầy đủ là Lăng Mặc.”



“Tam Trung… Đây chính là trường cấp ba tốt nhất thành phố a!”



===Hết chương 39===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 39.



Khúc Quân: Tui không phải là cô bé lọ lem, cũng không có mang giày thủy tinh, sao anh lại nhận ra được?



Lăng Mặc: Bởi vì cậu được làm riêng cho tôi.



Khúc Quân: Là sao?



Lăng Mặc: Cậu viết chữ cẩu thả như gà bới, không có đầu óc diễn trò, bộ dáng ăn uống, ngủ ngáy, xếp chăn hình đậu hủ, tất cả đều là dáng vẻ tôi thích.



Khúc Quân: Túm cái váy lại dùm! Tiểu gia nghe không hiểu gì hết!



Lăng Mặc: Xuyên thấu qua vẻ ngoài nhìn vào bản chất, tôi yêu tính hài hước và linh hồn ngây ngô trong sáng của em.