Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 42 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Lăng Mặc hoàn toàn không quan tâm đến bất mãn của Khúc Quân, một tay chống lên bàn, tay kia vòng qua vai của Khúc Quân cầm lấy cây bút từ tay cậu, viết vài phép tính lên quyển bài tập “Cùng lắm thì chỉ có bài này là hơi khó một chút thôi.”



Khúc Quân có chút khẩn trương, bởi vì Lăng Mặc cách cậu quá gần, cho dù không đụng chạm da thịt nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lăng Mặc.



Còn có tiếng hít thở của y nữa, rõ ràng là bình ổn, nhưng khi phả lên người Khúc Quân trong một giây kia, giống như trong sự yên tĩnh này đang rục rịch nổi lên điềm báo trước điên cuồng nào đó.



“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đầu cây bút mà Lăng Mặc đang cầm khẽ lắc lắc.



“Tớ đang suy nghĩ… Chẳng phải cậu nói về nhà à? Sao cả người toàn mồ hôi thế?” Khúc Quân vội vàng lảng sang chuyện khác.



“Tớ đi ra ngoài vận động.” Lăng Mặc trả lời.



Vẻ mặt của y rất bình tĩnh, không giống như là đang nói dối.



Cho nên nguyên nhân Khúc Quân gọi điện đến nhà Lương Như không thấy Lăng Mặc bắt máy là đúng lúc y đang vận động ở bên ngoài?



“Vận động gì vậy? Đừng nói là trời tối rồi mà cậu còn chạy ra ngoài đi bơi đấy nhá?” Khúc Quân thuận miệng hỏi.



“Chạy bộ, tập thể dục, đánh quyền.” Lăng Mặc trả lời.



“Cậu đi đến Trung tâm tập thể dục? Có huấn luyện viên dạy cậu đánh quyền hả?”



Ánh mắt của Khúc Quân sáng rực lên.



Lăng Mặc cười khẽ “Sao? Cũng muốn đi?”



“Đúng đúng! Cậu có thể dẫn tớ theo được không? Cậu đánh võ giỏi như thế liệu có phải là huấn luyện viên kia dạy cho?”



“Đầu tiên cậu cần phải đạt tiêu chuẩn ở kỳ thi cuối kỳ đi đã rồi hẳn nói.”



Khúc Quân mất hứng.



Nhưng Lăng Mặc vẫn không thèm quan tâm đến Khúc Quân mất hứng, dùng ngón tay móc lấy cổ áo của cậu “Muộn rồi, mau đi tắm đi.”



“Được được được! Tắm thôi!”



Khúc Quân cũng muốn thư giãn đầu óc một tí rồi học tiếp.



Thật ra trong nội tâm của cậu rất muốn biết những gì cậu học ở thế giới này liệu đến khi trở về thực tại rồi còn nhớ được gì không? Nếu như còn nhớ thì mọi nổ lực của cậu coi như đáng giá, dù không trải qua ở thực tại nhưng ở đây cậu có thể thi đại học để đền bù nuối tiếc.



Khúc Quân tiện tay lấy một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm, ngay lúc định khóa cửa lại thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, Lăng Mặc đứng trước phòng tắm.



“Này! Cậu làm gì thế! Tớ vào trước rồi!”



Mặc dù đang ở nhà Lăng Mặc nhưng Khúc Quân cảm thấy chen ngang không phải là thói quen tốt, phải có trật tự trước sau.



“Đã gần mười một giờ rồi, cậu còn muốn tớ đợi?”



Lăng Mặc nhướn mày, lách qua người Khúc Quân đi vào, treo quần áo mới lên cái móc.



Khúc Quân thầm nghĩ, cùng đúng nhỉ, lúc trước cậu cũng thường xuyên tắm chung dưới một vòi sen với Trần Đại Dũng, đi dã ngoại cũng không có chuyện xếp hàng đi tiểu, cần gì phải tuân theo quy tắc xếp hàng rườm rà chứ? Hơn nữa hồi cậu còn là Mạc Tiểu Bắc thì cũng đã từng tắm chung với Lăng Mặc mà.



“Ờ được.”



Khúc Quân xoay người lại muốn trò chuyện vài câu với Lăng Mặc, thì thấy y đã vén áo thun tới tận cổ, từng thớ cơ trên người hiện rõ mồn một và tràn ngập sức mạnh khiến Khúc Quân phải trầm trồ ghen tị.



Mặc dù cơ thể của Khúc Quân có cơ bụng, nhưng nếu như đem so sánh với Lăng Mặc thì hoàn toàn chênh lệch một trời một vực, cứ như một bên là vận động viên chuyên nghiệp, một bên là huấn luyện viên tập thể dục bình thường.



“Cậu thích nhìn tớ đến thế cơ à?” Giọng nói của Lăng Mặc vang lên.



Khúc Quân suýt chút nữa bị sặc nước miếng “Thích nhìn cái quần! Mi có ông đây cũng có!”



“Tớ đẹp mắt hơn cả cậu.”



Lăng Mặc tiếp tục cởi quần thể thao ngay trước mặt Khúc Quân, một cặp chân thon dài a, không hề cường tráng nhưng ẩn chứa đầy sức bật, cùng với tiểu Lăng Mặc cực kỳ kích thích thị giác của người xem.



Khúc Quân bỗng cảm thấy muốn rời khỏi chỗ này, với cái dáng người này của Lộ Kiêu thì 100% là bị treo lên đánh đó!



Nước từ vòi sen xối xuống đầu Lăng Mặc, theo động tác vuốt tóc ra sau đầu của y, các thớ cơ săn chắc nổi cộm lên từ hai đầu vai chạy dọc đến lưng, hấp dẫn tầm mắt của Khúc Quân, tựa như những giọt nước chảy trên người Lăng Mặc đều biến thành xúc giác của cậu.



Lăng Mặc lui ra sau, vươn tay cầm lấy một cục xà bông.



“Sao cậu còn đứng đó?”



“À… Tới đây…”



Khúc Quân vội vàng cởi sạch quần áo, đi tới bên cạnh vòi sen hứng lấy nước rửa mặt.



Thời gian cậu tắm chưa vượt quá năm phút, lúc này cũng vậy.



Thế nhưng dòng nước chảy rỉ rỉ từ vòi sen làm cậu khó chịu, giơ tay vặn hết mức, dòng nước mạnh mẽ như mưa trút xuống, làm cậu nhất thời vô cùng sảng khoái.



Khúc Quân nhấn bình sữa tắm hai cái, xoa sơ sơ trên người rồi xả nước.
“Đến tiết Hóa rồi, cậu mau tập trung vào đi.”



Tầm mắt của y vẫn như cũ uy hiếp trừng Thịnh Dĩnh Hi.



Khúc Quân nhìn ra là Thịnh Dĩnh Hi đang cố chống cự, vất vả lắm chuông reo vào tiết vang lên, Thịnh Dĩnh Hi rốt cuộc xoay người về lớp của mình. Khúc Quân vừa thở phào một hơi thì lập tức bị Lăng Mặc xách cổ áo.



“Trông cậu cứ như mới vừa thoát nạn vậy, lo lắng cho Thịnh Dĩnh Hi đến thế cơ à?”



“Ực… Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu và Thịnh Dĩnh Hi trừng nhau như thế cứ như là có luồng sức mạnh dữ dội bắn ra bùm bùm sao?”



“Không cảm thấy.”



“Được rồi… Nói cho cậu một tin tốt nè, để kiểm chứng tài năng dạy học số dzách của cậu. Hôm nay sau khi tan lớp, tớ sẽ đến phòng giáo viên làm bài thi thử tổng hợp và môn đại số. Nếu như không đạt yêu cầu thì tớ buộc phải học lại lớp 11.”



“Được, tớ đợi cậu.”



“Này, cậu không lo lỡ như tớ làm bài không được à?”



“Cậu bị ngu?”



“… Chắc không.”



“Thế sao lại nói không làm bài được?”



Năm giờ rưỡi chiều tan học, không ít học sinh đều đi đến các lớp ôn thi bổ túc, chỉ có mỗi Khúc Quân là đến phòng giáo viên.



Đầu tiên là đại số, Khúc Quân vô cùng nắm chắc công thức và cách làm, đây cũng là lời mà Lăng Mặc đã dặn cậu, phải đọc đề bài cẩn thận và phân tích hướng làm, tuyệt đối không được hấp tấp.



Khi làm trắc nghiệm thì nhất định phải nhanh, Khúc Quân lôi các phương pháp nào là loại trừ bla bla ra xài hết.



Chủ nhiệm lớp ngồi bên cạnh nhìn kinh ngạc, bởi vì Khúc Quân làm bài còn nhanh hơn cô đã nghĩ. Lúc đầu cô còn nghĩ là ăn may nhưng khi thấy cậu lấy giấy nháp ra tính toán thì mới thừa nhận đây toàn bộ là năng lực của cậu.



Khúc Quân nộp bài ngay khi hết thời gian quy định, ngoại trừ bài cuối viết được hai ba dòng ra thì hầu như toàn bộ đề thi đều làm khá ổn.



“Còn bài thi tổng hợp nữa, em có muốn nghỉ ngơi cơm nước rồi mới làm tiếp không?”



“Nếu cô tin tưởng em thì cô cứ đi ăn cơm trước đi ạ, em sẽ tiếp tục làm bài thi.”



Chủ nhiệm lớp nhìn bộ dáng chân thành của Khúc Quân rồi gật đầu nói “Vậy em cứ ngồi đây làm bài tiếp đi, cô đi mua đồ ăn, tiện thể mua cho em luôn.”



Nói xong, chủ nhiệm lớp rời khỏi phòng giáo viên, nhưng cô vẫn nhờ một giáo viên lịch sử sắp về hưu tới trông coi Khúc Quân, nói trắng ra là không hề tin tưởng Khúc Quân một tí nào.



Sắp mười giờ tối, Khúc Quân mới lật đật nộp bài thi.



Chủ nhiệm lớp có hơi kinh ngạc nhìn bài thi, bởi vì trong bài thi tổng hợp này, Khúc Quân làm câu được câu không, mặc dù có vài câu không tính ra đáp án nhưng các bước làm tính toán chắc  hẳn là vớt vát được vài điểm.



Khúc Quân là một người phóng khoáng lạc quan, cậu đã cố hết sức rồi, hoàn toàn không lo lắng đến kết quả ngày mai, cậu vừa mới ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy Lăng Mặc vai đeo cặp sách, dựa người vào tường nhìn cậu.



“Cậu… Cậu chờ tớ thiệt hả?”



“Ừ. Tớ đã gọi điện cho nhà cậu. Tớ đưa cậu về.”



“Tớ cũng không phải là nữ sinh, không cần nam sinh hộ tống về nhà đâu.”



“Đã hết chuyến buýt xe cuối cùng, cậu có tiền đi taxi?”



“Không có.”



“Vậy cậu còn nói nhảm làm gì?”



Bây giờ Khúc Quân mới hiểu ra, ý Lăng Mặc là muốn đạp xe chở cậu về.



Mười giờ tối, con đường trở nên yên tĩnh hơn ban ngày nhiều, Lăng Mặc chạy xe ổn định, Khúc Quân ngồi yên sau, hai tay vịn chặt yên xe.



Cậu nhìn bóng lưng của Lăng Mặc, chợt nhận ra thật giống như bản thân cậu chưa bao giờ tin tưởng một người sâu đậm như vậy. Tin tưởng người ấy vĩnh viễn không bao giờ té ngã.



===Hết chương 42===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 42.



Lăng Mặc: Thật ra cậu ở lại lớp cũng tốt.



Khúc Quân: Giề?



Lăng Mặc: Nếu cậu ở lại lớp thì cậu sẽ trở thành đàn em của tôi, chúng ta có thể chơi đàn anh đàn em vườn trường play.



Khúc Quân: Tại sao anh không nói là chơi thầy trò vườn trường play?



Lăng Mặc: Ồ, thì ra đây mới là gu của cậu.



Khúc Quân: Đi chết đi đồ thần kinh!!