Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 43 :

Ngày đăng: 21:27 18/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, đang lúc giữa giờ nghỉ giải lao, Khúc Quân bị gọi vào phòng giáo viên.



Giáo viên tựa hồ đang cân nhắc làm sao để có thể nói chuyện với Khúc Quân.



“Thưa cô, cô cứ việc nói thẳng đi”.



“Bài thi của em tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô và các giáo viên khác. Đại số 102 điểm, bài thi tổng hợp 192 điểm.”



Khúc Quân nháy mắt một cái, quào, thật sự đạt thành tích trên 60% á.



Thật ra ở trung học, thành tích này cũng xem là quá tốt, chính là “nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng mình”



“Cô và vài giáo viên khác có xem xét một chút về bài thi của em, có một số kiến thức em vẫn chưa nắm vững, về phương diện tính toán cũng cần chú ý một chút, đa phần điểm trừ của bài thi là do tính toán chưa được chính xác”.



Đây chính là lỗi chung mà Khúc Quân và Mạc Tiểu Bắc hay mắc phải.



“Thưa cô, em biết rồi”.



“Thật ra em có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã lấy lại được căn bản, thầy cô rất vui mừng. Hi vọng lúc thi học kỳ em có thể tiếp tục phát huy, ngày càng tiến bộ hơn.”



Nghe đến đó, nụ cười trên mặt Khúc Quân đều không thể kiếm nén được nữa, cậu sẽ không bị lưu ban nha.



Trở lại phòng học, nhìn vẻ mặt đắc ý của Khúc Quân, Lăng Mặc mở miệng nói: “Có cái gì mà đắc ý đến như vậy? Đây cũng chưa phải là thi học kỳ”



Một câu nói của Lăng Mặc làm tâm tình hớn hở của Khúc Quân phút chốc bay sạch.



“Cậu chờ xem, tiểu gia chỉ cần nỗ lực một tí là có thể cá chép hóa rồng rồi!”



“Cá chép hóa rồng, chứ không phải cá muối chứ?” Lăng Mặc nhàn nhạt trả lời, giơ tay, sượt nhẹ một chút lên chóp mũi của Khúc Quân.



Dây thần kinh của Khúc Quân rung động, máu huyết cũng rung động theo.



Trong lúc sửa soạn lại một số thông báo cần lưu ý,  Sở Ngưng nhìn về phía Lăng Mặc.



Cảm giác này, lời đối thoại như vậy, Sở Ngưng cảm thấy có chút hoảng hốt.



Lúc tan học, có học sinh vừa đi vừa xem lại từ vựng cơ bản của tiếng anh, Khúc Quân thấy lo lắng mấy đứa nhóc đó sẽ va vào cột điện.



Còn có vài học sinh trực tiếp ở  lại trong phòng học để tiếp tục ôn tập.



Các lớp học bổ túc đều tạm ngừng trước ngày thi học kỳ.



Lúc thu dọn sách vở, Khúc Quân đảo mắt tìm Lăng Mặc, nhưng nhìn hết cả lớp cũng chả thấy bóng dáng của y đâu.



Khúc Quân nhanh chóng chạy vội xuống lầu, liền nhìn thấy Lăng Mặc đạp chiếc xe đạp của mình rời khỏi.



Mà hướng y rời khỏi không phải là nhà cũ của y, mà  cũng chẳng phải đi về nhà của Lương Như.



Cái tên này, nhất định là đi tìm huấn luyện viên dạy võ của y rồi.



Không quản sao được, Khúc Quân rất muốn biết huấn luyện viên của của Lăng Mặc trâu bò cỡ nào, cậu, Khúc Quân, thân thể bây giờ còn tốt hơn nhiều so với Mạc Tiểu Bắc, nhưng thế nào cũng không thể quýnh lại được Lăng Mặc, chuyện này thực sự làm cho cậu rất chi là khó chịu.



Khúc Quân tính toán một chút, thời gian mà Lăng Mặc “biến mất” toàn là vào thứ hai và thứ năm.



Đúng lúc ngày thi đầu tiên kết thúc. Cái tên này, đúng là không quan tâm đến kỳ thi này mà, bởi vậy mới dám đi ngay ngày thi đầu tiên.



Nhân dịp cuối tuần, Khúc Quân đi đến chợ bán đồ cũ, hí hoáy với một chiếc xe đạp, đem nó xuống dưới lầu gõ gõ đập đập vài cái liền sửa chữa xong. Sau đó tìm đến một tấm bản đồ, nghiên cứu đường lớn ngõ nhỏ ở nơi này rồi ghi nhớ toàn bộ vào trong đầu.



Tuần này là bắt đầu thi học kỳ, Khúc Quân nhớ đến lúc bản thân làm xong hết bài thi, đột nhiên cảm thấy trước đây Lộ Kiêu cũng không phải là không có thuốc chữa



Cậu nộp bài cho giám thị xong liền xông ra ngoài, đi đến nơi mình giấu kỹ chiếc xe đạp rồi ngồi chờ Lăng Mặc rời khỏi trường.



Dù nhà trường không cho phép học sinh nộp bài thi sớm nhưng Khúc Quân cuối cùng cũng coi như là chờ được Lăng Mặc.



Cậu đạp chiến xe đạp cũ, Khúc Quân rất có kỹ xảo đi theo bám đuôi đằng sau đối phương, cứ cách một lúc là cậu lại rẽ vào góc đường nhằm tránh bị Lăng Mặc phát hiện, Khúc Quân quẹo vào hẻm nhỏ rồi đi đến đầu một hẻm khác, quả nhiên cậu thấy Lăng Mặc.



Cái tên này cuối cùng muốn đi đâu đây?



Vốn thấy Lăng Mặc lựa chọn đi bằng xe đạp, như vậy nơi mà y muốn đến cũng không quá xa, không nghĩ tên này lại vượt ra khỏi khu vực hoạt động hằng ngày của bọn họ, điều này làm Khúc Quân không thể không kéo dài khoảng cách với Lăng Mặc.



Khúc Quân nhận thấy Lăng Mặc là một tên nhóc có tính cảnh giác rất cao, đi được một lúc thì có một chiếc xe nhỏ chạy vượt lên phía trước, ai ngờ lúc xe đi qua thì lập tức không thấy bóng dáng của Lăng Mặc đâu nữa.



Người không thể vô duyên vô cớ mà mất tích, Khúc Quân lại đạp xe rảo một vòng ở khu vực lân cận.




“Đi chơi cùng Thịnh Dĩnh Hi vui không?”



Lăng Mặc dựa vào vai Khúc Quân, thanh âm của y vang lên bên tai Khúc Quân, ấm áp nhưng mang theo hơi thở bị dục vọng thiêu đốt làm cho Khúc Quân theo bản năng tránh né, thế nhưng ngay lập tức eo của Khúc Quân bị Lăng Mặc giữ chặt.



“Đương nhiên là vui vẻ a. Chúng ta đi ăn hamburger rồi đi chơi game a….”



Tay đang giữ chặt Khúc Quân của Lăng Mặc bỗng nhiên buông lỏng, nhưng nhanh chóng bóp lấy gò má của hắn, bị đau như vậy, Khúc Quân dùng sức đẩy Lăng Mặc ra, không ngờ Lăng Mặc lại dùng môi áp xuống.



Tất cả đều vượt khỏi nhận thức cũng như tưởng tượng của Khúc Quân, đầu lưỡi của Lăng Mặc như có linh hồn, len lỏi luồn vào, lúc hai đầu lưỡi chạm nhau, một dòng diện nhanh chóng tràn ngập vào huyết quản của Khúc Quân.



Khúc Quân ra sức nghiêng mặt sang một bên, nhưng ngón tay của Lăng Mặc càng ra sức giữ chặt lấy gò má của hắn, một tay khán ấn giữ trán của Khúc Quân, đem cậu giam cầm gắt gao.



“A…”



Đều đã vài lần trải qua bờ vực giữa sống và chết, nhưng chỉ có giờ khắc này, Khúc Quân giống như hoàn toàn phi phách tán, không biết phải làm sao để chống đỡ.



Cậu nỗ lực cắn xuống, nhưng đầu lưỡi của Lăng Mặc lập tức lùi lại, sau đó lại mạnh mẽ mút vào, Khúc Quân càng giãy dụa, càng dùng sức, thậm chí dùng hết sức nhấc đầu gối để đá đối phương, nhưng Lăng Mặc lại giữ hắn quá chặt, cản bản đều không có tác dụng gì.



Khúc Quân dùng sức bẻ cánh tay đang giữ chặt mình nhưng đối phương lại thờ ơ, không chút động lòng. Dùng sức đập vào cánh tay đang ấn giữ trán của mình, Lăng Mặc mới nới lỏng tay, nhưng lại kéo tay của Khúc Quân ra phía sau.



“Tớ thích cậu”. Trong bóng tối âm thanh của Lăng Mạc càng trở nên rõ ràng.



Khúc Quân choáng váng.



Trong nháy mắt đại não như bị rút rỗng rồi ép chặt lại.



Tam quan của cậu hoàn toàn bị tam vỡ, cậu thậm chí không có cách nào nuốt trôi câu nói của Lăng Mặc.



“Tôi… Tôi là nam…”.



Trái tim không biết tại sao giống như bị điên, đập loạn cả lên.



“Đúng, cậu là nam”. Hơi thở của Lăng Mặc càng trở nên nóng bỏng hơn, da thịt của Khúc Quân càng trở khô nóng, bàn tay của Lăng Mặc chậm rãi từ gương mặt của Khúc Quân di chuyển từ từ xuống phía dưới, lướt qua cằm của cậu, đi đến hầu kết, ngón tay đó tại hầu hết của Khúc Quân nhẹ nhàng vuốt ve, Khúc Quân nhất thời sốt sắng, chỉ lo đối phương liền như vậy bấm xuống.



“Cậu… Cậu đang đùa bỡn tớ sao?



Khúc Quân thật chưa bao giờ nghĩ tới, lời tỏ tình đầu tiên mình được nhận là từ Lăng Mặc, tại một không gian không có thực, mà ánh mắt của đối phương nhìn cậu lại nhiệt liệt mà cũng quyết tuyệt đến vậy.



Khúc Quân vừa mới dứt lời, Lăng Mặc liền cắn lên tai của cậu, nhưng mà cắn cũng rất nhẹ.



“Hiện tại tớ cũng đã nói cho cậu biết, tớ chính là yêu cậu. Cho nên, tớ tuyệt đối sẽ không cho phép cậu ở cùng với kẻ khác dù là nam hay nữ.”



Khúc Quân liền ngây người, kẻ trước đây từng lẻn vào tư duy của Lăng Mặc có kinh nghiệm về phương diện này không?



Các tiền bối… cậu nên làm gì? Lăng Mặc… Lăng Mặc tại sao lại thích cậu?



Hay Lăng Mặc yêu thích phong cách của cậu… Cái tên này, cử chỉ của hắn có thể dùng tư duy và hành động của người bình thường giải thích được sao?



“Đờ phắc!”



Trong một khắc, sức lực của Khúc Quân đại khái là tăng cao, mạnh mẽ đẩy Lăng Mặc, thất kinh mà chạy như điên lên lầu.



Huyết dịch cả người của Khúc Quân như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của cơ thể mà vỡ toang mà ra, mỗi bước đi giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hụt chân mà té xuống.



Khúc Quân tìm thấy chìa khóa trong túi xách, như chưa kịp mở khóa liền rơi mất.



===Hết chương 43===



Lời của tác giả: DAY 43



Lăng Mặc: Không phải cậu ngồi lì trong quán mì không chịu đi là vì tìm ba của cậu à?



Khúc Quân: Cút ngay!



Lăng Mặc: Gọi ba, nhanh lên!



Khúc Quân: Đi chết đi!



Lăng Mặc: Không gọi đúng không, một chút nữa tôi sẽ làm cậu gọi tôi một tiếng ba.



Khúc Quân: Lão tử kêu trời gọi đất, tuyệt đối cũng sẽ không gọi anh là “Ba ba”!