Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
Chương 56 : Hòn đảo lưu đày
Ngày đăng: 21:28 18/04/20
Lăng Mặc chỉ nhìn lướt qua một lần rồi nhanh chóng đặt bút, thật giống như đã biết trước đáp án vậy.
Chưa tới 20 phút đã viết đầy một trang giấy A4.
Khúc Quân đã sớm biết trước, nhưng hai kẻ kia thì trợn mắt há mồm.
“Má nó, chẳng lẽ lần này chúng ta nhặt được bảo bối rồi?”
Lăng Mặc ném bút xuống, từ ánh mắt của tên nhân viên xe lửa có thể đoán được, đáp án của Lăng Mặc là đúng.
“Các người còn muốn làm gì?” Lăng Mặc hơi nâng cằm, trong mắt lóe lên tia kiêu ngạo.
Người đàn ông giả trang ông già mỉm cười “Lăng Mặc, cậu đừng khẩn trương. Chúng tôi không phải là kẻ xấu không chuyện ác nào không làm, hơn nữa chúng tôi chỉ giao dịch với người thông minh.”
“Tôi không có nhu cầu, cũng không muốn giao dịch gì với các người.”
“Cậu chắc chứ?” Đối phương lấy ra hai tấm hình, vứt lên tờ giấy A4 viết đầy công thức tính toán kia.
Mà trong hình chính là cảnh Khúc Quân và Lăng Mặc hôn môi ở trên xe buýt sau khi rời khỏi nhà thi đấu.
Góc chụp là từ bên ngoài cửa kính.
Bức hình thứ hai là cảnh Khúc Quân cố gắng giãy giụa nhưng vẫn bị Lăng Mặc cường hôn.
“Người bạn này của cậu có vẻ như không thích cậu lắm nha.”
Khúc Quân nuốt nước miếng, cậu không thể không nói, nhìn cậu trong bức hình giống y hệt trinh tiết liệt nữ quyết bảo vệ bản thân đến cùng, mọe nó chẳng khác gì đang đóng phim!
Lăng Mặc vẫn bình tĩnh như cũ.
Khúc Quân thầm hừ hừ trong lòng, dựa theo tính tình nhỏ nhen của Lăng Mặc, một khi đã không nhịn được rồi thì méo có quan tâm người ta có đồng ý hay không, chắc chắn sẽ bổ nhào tới bá vương ngạnh thượng cung!
Khúc Quân cũng âm thầm quan sát tình huống trước mắt, tên nhân viên xe lửa giả mạo kia nhìn trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực chất lại rất cảnh giác.
Vị trí để súng của gã cũng rất vi diệu, nếu Khúc Quân có bất kì dị động nào, gã sẽ nã một phát kiềm hãm hành động của cậu.
Nếu như chỉ có một mình Khúc Quân, cậu cũng có thể liều mạng một phen, nếu thất bại thì cùng lắm là làm lại thôi.
Nhưng Lăng Mặc lại ở chỗ này, lỡ anh có xảy ra chuyện gì thì coi như hết đường cứu.
Hơn nữa trong chuyến tàu này ngoài hai kẻ đó ra, không biết còn có tay chân nào khác của Hắc Tước ẩn nấp không.
Phải bình tĩnh chờ cơ hội.
“Căn cứ theo kết quả điều tra của chúng tôi, cậu rất có hứng thú với lĩnh vực nghiên cứu vi khuẩn, chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một sở nghiên cứu, cậu có thể ở đó tiến hành nghiên cứu vi khuẩn theo ý muốn của cậu. Nhân tiện, cậu có thể mang đi cậu bạn bé nhỏ này, ở nơi đó sống tự do tự tại. Cậu nghĩ thử xem, đến đó rồi, cậu ta sẽ phải lệ thuộc vào cậu, trừ cậu ra sẽ không còn ai nói chuyện với cậu ta nữa, cậu ta cũng không cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ ai khác ngoài cậu, lúc đó cậu ta đã hoàn toàn thuộc về cậu. Biến thành viên thịt mặc cậu xoa nắn, muốn làm gì thì làm.”
Đối phương nói những lời này, còn dùng những từ ngữ mờ ám mà Khúc Quân không hiểu, hơn nữa… Mục tiêu chính của các người không phải là tìm kiếm nhân tài cho mấy cái sở nghiên cứu phi pháp kia sao, thế quái nào lại dây lên người cậu rồi?
Lăng Mặc chậm rãi nghiêng mặt “Các người dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý? Các người muốn giam cầm tôi, thù lao chính là cũng giam cầm luôn cả Lộ Kiêu? Có phải quá buồn cười rồi không?”
“Bởi vì chúng tôi cũng đã từng quen biết nhiều ‘thiên tài’. Cái gọi là ‘thiên tài’ đa số đều là những người cố chấp với một cái gì đó. Cố chấp đến mức cực hạn, và cũng chính là câu trả lời cuối cùng của các người. Hỏi cậu thử nhé, cậu có phải là một người cố chấp không?” Tên nhân viên xe lửa quơ quơ họng súng, làm cho người khác phải khẩn trương sợ gã đột nhiên bóp cò.
Lăng Mặc nghiêng đầu, ánh đèn đường từng luồn từng luồn chiếu lên mặt anh qua khe rèm cửa, tựa như vô số thanh đao nhỏ sắc bén, cắt ra từng lớp suy nghĩ của anh, nhưng chỉ là mơ hồ lướt qua, vẫn như cũ không thể nào nhìn thấu được anh đang nghĩ điều gì.
“Tôi không hứng thú với nghiên cứu vi khuẩn.” Lăng Mặc trả lời.
Hai kẻ kia cười nhạo Lăng Mặc giống như một đứa trẻ ngây thơ rõ ràng muốn ăn kẹo nhưng lại làm bộ làm tịch.
Nhưng Khúc Quân biết, lúc Lăng Mặc nói không hứng thú thì chính là không hứng thú.
Chẳng qua anh chỉ nghi ngờ với loài vi khuẩn đã cướp đi tính mạng của Mạc Tiểu Bắc thôi.
“Tôi biết. Nhưng tin tức tôi cần chính là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Lăng Mặc và tổ chức Hắc Tước! Nếu như lần này tôi tiếp tục lẻn vào thì phải biết cách đối phó Hắc Tước trước!”
“Ở trong hiện thực, Lộ Kiêu đúng là bị người của Hắc Tước bắn trúng lưng, xuyên tim, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Nhưng tin tức truyền ra bên ngoài lại là cậu ta vì bảo vệ bạn mình mà đã bị tội phạm giả trang thành nhân viên xe lửa bắn chết.”
“Vậy thì cuộc thi bơi…”
“Lăng Mặc không có tham gia cuộc thi đó nữa, anh ta luôn túc trực bên cạnh Lộ Kiêu đến khi chôn cất. Sau đó, anh ta cũng không đến trường nữa, nhưng lại tham gia cuộc thi Olympic toán học được tổ chức ở Washington nước Mỹ, vì biểu hiện quá mức xuất sắc nên đã trở thành mục tiêu số một của tổ chức Hắc Tước.”
Việc tham gia cuộc thi Olympic toán học với biểu hiện quá mức xuất sắc mà bị tổ chức Hắc Tước để ý hoàn toàn nằm trong dự liệu của Khúc Quân, cũng nằm trong kế hoạch ban đầu của Lăng Mặc và Dung Chu.
Nhưng Khúc Quân không ngờ rằng Lăng Mặc lại bỏ cuộc thi bơi cấp thành phố đó.
Người này rõ ràng luôn quyết tâm làm cho xong những chuyện cần làm cho dù trời có sập xuống.
Nếu như nói ở với Mạc Tiểu Bắc là một Lăng Mặc ôn nhu nội liễm, thì khi ở với Lộ Kiêu chính là một Lăng Mặc phóng túng tiêu sái, anh không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Khúc Quân.
Trong giây phút này, Khúc Quân vô cùng nhớ một Lăng Mặc như vậy, cực kỳ chân thành, không hề che giấu niềm khát vọng của bản thân.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta bị tổ chức Hắc Tước bắt đi, khoảng nửa năm.”
Giang Thành vừa nói xong, đầu ngón tay của Khúc Quân run lên.
“Nửa năm… Rõ ràng Dung Chu đã phái những người đắc lực nhất của mình, phối hợp với cả tập đoàn Cự Lực để bảo vệ Lăng Mặc cơ mà, tại sao vẫn bị bắt đi? Nói đùa à?”
“Nhưng nửa năm sau, tổ chức Hắc Tước bị đả kích rất lớn, các chi nhánh khác đều bị sụp đổ.”
Lúc này Khúc Quân mới nhớ ra Lăng Mặc từng nói anh là con mồi.
“Tôi muốn toàn bộ tài liệu của nhiệm vụ lần này. Bao gồm luôn cả việc Lăng Mặc đã bị người của Hắc Tước bắt đi như thế nào, anh ấy đã làm gì khiến tổ chức Hắc Tước bị bại lộ, với cả việc anh ấy đã thoát thân ra sao, Dung Chu và tập đoàn Cự Lực đã cho anh ấy sự trợ giúp gì.”
Khúc Quân lạnh lùng nhìn Giang Thành.
Cậu muốn Giang Thành biết là, những tin tức này cực kỳ quan trọng cho nhiệm vụ lẻn vào tiềm thức của Lăng Mặc lần này.
Dựa theo định luật Lăng Mặc sẽ cho cậu lẻn vào càng sâu, để cho cậu tiến đến gần trí nhớ trọng tâm của anh, có lẽ hành động lần này đột phát Hắc Tước chính là nòng cốt quan trọng nhất!
Cậu không thể khù khờ như trước đây được, lúc mà cậu lẻn vào làm bạn học cấp ba của Lăng Mặc, ngay cả việc Lăng Mặc hợp tác với Dung Chu mà cũng không biết!
Trong mắt Giang Thành lóe lên tia khẩn trương, mặc dù hắn đã che giấu kĩ nhưng dựa vào kinh nghiệm trong đợt lẻn vào tiềm thức của Lăng Mặc lần thứ hai này, đủ giúp Khúc Quân theo bản năng nhìn ra tâm tư sâu xa của hắn.
“Các người muốn tôi đi làm nhiệm vụ nhưng lại không giao bất kỳ tin tức gì, biến tôi thành con ruồi cụt đầu không biết đường đâu mà lần, lóng ngóng tìm không ra Lăng Mặc ở trong tiềm thức của anh ấy? Có đúng là các người muốn tôi làm anh ấy tỉnh lại không vậy?”
Giọng nói của Khúc Quân cực kỳ trầm, Giang Thành nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt cậu.
“Những tài liệu này được bảo mật.”
“Nhưng chờ đến khi tôi kết thúc nhiệm vụ tiếp theo, những thứ đó đã không còn là bí mật nữa. Hơn nữa tới giờ anh còn chưa giải thích cho tôi tại sao ngay từ ban đầu không nói cho tôi biết sự tồn tại của tổ chức Hắc Tước kia.”
Khúc Quân dựa lưng vào đầu giường, thờ ơ nhìn Giang Thành, bởi vì cậu biết, Giang Thành phải cung cấp những tin tức này cho cậu, để lần lẻn sâu tiếp theo đây mới có hiệu quả. Nếu như Giang Thanh vẫn tiếp tục không tiết lộ thì định sẵn nhiệm vụ tiếp theo sẽ thất bại.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi xin quyền hạn với Tống tiên sinh.”
Giang Thành đang muốn đứng dậy thì Khúc Quân chợt lên tiếng.
“Còn nữa, tôi muốn gặp Lăng Mặc.”
“Cậu muốn gặp giáo sư Lăng?” Đáy mắt của Giang Thanh xoẹt qua một tia nghiền ngẫm “Thú vị. Nếu như giáo sư Lăng không có ở đây, cậu sao có thể tiến vào tiềm thức của ngài ấy được?”