Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 63 :

Ngày đăng: 21:28 18/04/20


Máy bay không người nhẹ nhàng đụng vào gáy của Khúc Quân, ý bảo cậu đi theo nó.



Lúc này Khúc Quân mới nhận ra máy bay không người đã bị Lăng Mặc điều khiển, nói cách khác… Lăng Mặc đã xử lý xong căn cứ kia ?



Khúc Quân vẫn rất cẩn thận đề phòng đi vào, nhìn thấy mấy cái xác nằm la liệt bên trong, có người còn cầm trong tay mặt nạ chống khói mù, còn chưa đeo lên thì đã bị giết. Khúc Quân nhặt lên đeo vào, rồi đi theo máy bay không người tới phòng chỉ huy của căn cứ.



Khi cửa mở ra, Khúc Quân thấy Lăng Mặc đang sử dụng máy tính đưa lưng về phía cậu, người trong phòng chỉ huy cũng bị hạ gục hết.



Trong phòng chỉ huy không còn nguy hiểm, Khúc Quân đóng cửa lại, không hài lòng nói « Cậu không sợ tôi xấu bụng bắn lén sau lưng cậu à ? »



« Anh vốn là một tên xấu bụng. Hơn nữa tôi đang dùng máy bay không người canh chừng anh. » Lăng Mặc không quay đầu nhìn Khúc Quân, nhưng trên màn hình máy tính trước mắt anh có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của cậu.



Máy bay không người còn đặc biệt bay cận mặt Khúc Quân, màn hình trước mặt Lăng Mặc hiện lên rõ từng sợi lông mi của cậu.



Khúc Quân phất tay « Chán chết ! Đi xa ra cái coi ! »



Lỡ như không cẩn thận bóp cò, đầu của tiểu gia sẽ biến thành trái dưa hấu ngay cả hạt dưa cũng không còn.



Khúc Quân kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống, tầm mắt liếc tới cái dĩa còn chút thịt bò bít tết trên bàn, mũi chân dịch cái ghế lại gần, một tay xiên thịt bò bỏ vào miệng.



Lăng Mặc đang gõ bàn phím chợt dừng lại, lành lạnh lên tiếng « Anh rất thích ăn đồ thừa người khác để lại? »



« Hai ngày nay tiểu gia còn chưa có đụng đến một miếng thịt, hơi đâu để ý đồ thừa của người khác. »



Khúc Quân cầm lọ tiêu rắc lên miếng thịt rồi tiếp tục ăn.



Lúc này, máy tính trước mặt Lăng Mặc bỗng nhiên truyền ra giọng nói « Tôi thích cậu. Tôi là vì cậu mà đi đến nơi này. »



Đây là lời mà Khúc Quân đã nói với Lăng Mặc.



Khúc Quân lập tức cầm dĩa thịt bò chạy tới bên cạnh Lăng Mặc « Thế này là thế nào ? Sao tôi lại bị thu âm !»



Nhìn lướt qua gò má của Lăng Mặc, Khúc Quân phát hiện chiếc đồng hồ điện tử hình như đang được Lăng Mặc truyền dữ liệu gì đó vào, kết hợp nó với hệ thống vận hành ở đây.



« Đờ phắc ! Chẳng lẽ chúng ta luôn bị xác định vị trí ? Ngoài thiết bị theo dõi trên người của cậu ra ? »



« Không. Đồng hồ điện tử này có gắn một thiết bị thu âm, sẽ ghi lại đoạn đối thoại giữa tôi và anh. »



« Đờ phắc—Khó trách tôi thấy cậu thường xuyên bấm bấm đồng hồ đeo tay khi đang nói chuyện với tôi ! »



« Bởi vì nó rất giống như là phân biệt giọng nói để thu âm, mỗi lần anh lên tiếng nói chuyện là tôi có thể cảm nhận được rung động nhỏ bên trong đồng hồ, hẳn là thiết bị thu âm đang hoạt động. Hắc Tước muốn ghi âm lại cuộc nói chuyện của tôi và anh. Thiết bị thu âm chiếm diện tích lớn hơn thiết bị theo dõi trong đồng hồ, nếu như gắn thiết bị theo dõi bên ngoài đồng hồ thì sẽ làm người ta muốn phá hủy nó đầu tiên. » Lăng Mặc nói.



Khúc Quân bất chợt hiểu rõ mọi chuyện, tại sao cuộc nói chuyện của cậu với Lăng Mặc luôn vòng vo rồi đi vào ngõ cụt, và nguyên nhân tại sao Lăng Mặc luôn tỏ vẻ không tin tưởng cậu.



–Bởi vì cuộc nói chuyện của bọn cậu bị thu âm.



Nhưng mà… Nếu như không có việc thu âm này, Lăng Mặc sẽ tin tưởng cậu sao ?



Giống như là đĩa nhạc bị kẹt vậy, máy tính liên tục phát đi phát lại câu nói ‘Tôi thích cậu, tôi là vì cậu mà đi đến nơi này.’ Càng nghe càng cảm thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, Khúc Quân bất mãn nói « Cậu mẹ nó không thể tắt nó được sao ? Đáng lẽ phải xóa sạch hết cuộc nói chuyện giữa chúng ta chứ ! »



« Có lẽ West và Duke đã nghe được rồi. »



« Đệt ! Nếu như nó có thể truyền tín hiệu thì khẳng định có thể định vị ! Bây giờ còn chưa có người đến bắt chúng ta, nói rõ nó chỉ có thể thu âm ! Hơn nữa thiết bị theo dõi gì đó… West không ngu, gã chỉ cấy một thiết bị theo dõi duy nhất người cậu, còn hơn là gắn vào đồng hồ điện tử mà có thể bị cậu vứt bỏ bất cứ lúc nào ! »



« Ồ, xem ra anh không ngốc. » Lăng Mặc trả lời.



“Cậu mới ngốc!” Khúc Quân kích động ném dĩa thịt bò xuống đất.



Nghe ‘Xoảng’ một tiếng càng làm người ta đau bụng thêm!



Lúc này nghe đinh một tiếng, Lăng Mặc đang gõ bàn phím đột nhiên đứng dậy đi tới mở lò vi sóng ra, mùi thơm phức bay khắp căn phòng, Lăng Mặc lấy ra một cái hamburger, thong thả cắn một miếng.



“Cậu… Ở đây có hamburger sao cậu không nói cho tôi biết?”



“Tôi có hâm nóng một cái cho anh, nhưng chính anh khăng khăng muốn ăn thịt bò bít tết thừa lại của người khác.” Lăng Mặc nhàn nhạt trả lời.



Khúc Quân có cảm giác như hôm nay là ngày chó táp của mình, hết lần này đến lần khác luôn bị tức giận không rõ lý do.



Khi cậu lấy hamburger từ trong lò vi sóng ra, bỗng nhiên nhận ra một điều—Lúc Lăng Mặc hâm nóng hamburger đã nghĩ đến phần cậu, có phải đã nói rõ là… Cậu đã lấy được tín nhiệm của Lăng Mặc?



“Trong căn cứ này còn tin tức có ích nào không?”



“Có, nhưng không có tác dụng gì lớn.”



“Nói nghe thử.”



“Nơi này có cung cấp rõ tình huống phòng thủ rải rác trong rừng, giống như tôi đã dự đoán, thuyền có khả năng sẽ cập bến ở hướng tây, không phải ở phía nam, hơn nữa mười giờ sáng ngày mai thuyền này sẽ rời bến.”



Khúc Quân cắn hai ba miếng ăn hết cái bánh hamburger, cầm súng lên nói “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh đi thôi!”



Lăng Mặc lại nhanh chóng gõ phím.



“Cậu đang làm gì vậy?”
Lời này của cậu sao giống y hệt mấy bộ phim truyền hình trên ti vi thế nhỉ?



“Anh không biết?”



Khúc Quân mặt đầy mong đợi, nhanh nói cho em biết đi, nói anh đã biết em là ai! Không thì anh cứ hỏi mối quan hệ giữa em với Mạc Tiểu Bắc và Lộ Kiêu cũng được!



“Tôi cần một tay súng bắn tỉa.”



“…”



Pháo bông trong đầu tan tành mây khói. Khúc Quân giận a giận!



Không chấp với cái người thiếu muối này, Khúc Quân không để Lăng Mặc cõng mà cố gắng chống gậy đi theo.



Khi cây cối trở nên thưa thớt, biển xanh trước mắt ngày càng hiện rõ ra, Khúc Quân biết bọn cậu đã đi đến bờ phía tây.



Xa xa có thể nhìn thấy một chiếc tàu hàng đang đi tới, trên đảo phái ra nhiều nhân viên bảo vệ vũ trang đầy mình lái ca nô ra tiếp nhận nguyên vật liệu.



“Không ngờ cậu nói đúng… Tàu chở hàng cập bến ở phía tây chứ không phải phía nam.” Khúc Quân nói.



“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sai.” Lăng Mặc đáp.



Nhưng xem ra bọn cậu cũng không dễ dàng rời khỏi đây.



Lúc này Khúc Quân nhìn thấy Duke, gã đang đứng trên bờ chỉ huy dỡ từng thùng vật liệu xuống, sau lưng có một tên hộ vệ đứng che ô cho gã. Một thằng đàn ông còn sợ bị phơi nắng? Mẹ nó quá gái tính!



Khúc Quân vừa nhìn vừa nhếch môi cười.



“Không phải cậu nói cần một tay súng bắn tỉa sao? Tôi muốn phát huy tác dụng của mình.”



Khúc Quân nghiêng mặt sang thì thấy Lăng Mặc đang nhìn mình, nhưng anh nhanh chóng dời tầm mắt đi.



Ánh mắt của anh rất sâu, làm cho Khúc Quân nhớ lại hình ảnh anh ngồi trước bàn học nhìn Mạc Tiểu Bắc, anh ngồi bên bể bơi nhìn Lộ Kiêu rồi còn bảo đầu cậu trông rất giống cá heo.



“Anh muốn bắt Duke làm con tin? Nhưng anh chỉ có thể ở đây ngắm bắn gã, không thể rời khỏi. Hơn nữa cho dù tôi có lên được tàu cũng vô ích.”



Lăng Mặc nói thẳng ra ý tưởng của Khúc Quân, giọng nói của anh lạnh lùng nhưng khách quan, những gì Khúc Quân vừa nghĩ chỉ là người si nói mộng.



Khúc Quân híp mắt lại, thật ra thì bọn cậu cũng không có cách nào rời đi, mấu chốt ở chỗ… Muốn để West thấy giá trị của bọn cậu.



“Cậu có từng nghĩ nếu chúng ta chân chính hợp tác chưa? Chính là kiểu hợp tác giao tính mạng của mình cho đối phương.” Khúc Quân bỗng nhiên thoáng qua một phương pháp, khóe miệng nhếch lên cười.



“Hợp tác thế nào?”



“Người chết thì sẽ không còn giá trị. Nhưng nếu như cậu tiếp tục ngoan cố kháng cự West, ngoại trừ để bọn chúng cảm thấy nếu không dùng được thì dứt khoát giết bỏ ra, tôi không cảm thấy được lợi chỗ nào cả.”



“Vậy thì anh đề nghị thế nào?” Lăng Mặc hỏi.



“Sẽ cho bọn chúng thấy mấy ngày hợp tác qua, cậu rất tin tưởng tôi, không muốn một trong hai chúng ta chết. Cậu có thể đồng ý nghiên cứu cho bọn chúng, đồng thời yêu cầu tôi tới bảo vệ cậu.”



“Đây vốn là kết quả mà West muốn.” Khóe môi Lăng Mặc nhếch lên mang theo sự lạnh lùng lẫn châm chọc.



“Sau đó cậu xem như tự nguyện nghiên cứu vì bọn họ, từ đó đến gần bí mật nòng cốt.” Khúc Quân lấy ống nhòm ra, chống cằm nhíu mày nói tiếp “Cậu thật sự cho là tôi không biết cậu đang nghĩ gì? Nếu như cậu dễ dàng chịu khuất phục như vậy thì West chắc chắn sẽ đề phòng cậu. Cậu phải cho bọn chúng cảm thấy không dễ dàng để cậu chịu ngoan ngoãn nghe lời, có như vậy cậu mới có thể dễ dàng một bước lên mây tiến sâu vào cơ quan đầu não của chúng. Tất cả những hành động chống cự không chịu hợp tác của cậu cũng là bàn đạp để sau này việc cậu thuận theo sẽ trở nên hợp lý hơn. Con người luôn trân trọng những gì mà phải trải qua khó khăn mới đạt được. Cậu phải làm cho West cảm thấy có được cậu là điều không dễ dàng gì.”



“Vậy còn anh? Anh hợp tác với tôi cũng như uống rượu độc giải khát, cho dù tôi chịu khuất phục cho anh tạm thời bình an vượt qua cửa ải này, nhưng đến khi tôi thoát khỏi Hắc Tước rồi, anh coi như là đồng bọn với tôi, bọn chúng sẽ truy sát anh đến chân trời góc bể.”



Khúc Quân thờ ơ cười nói “Chờ cậu đến lúc muốn chạy trốn, tôi giết cậu lập công lớn.”



Khóe môi Lăng Mặc càng sâu hơn, lúc anh vươn tay tới, Khúc Quân cho là anh sẽ xoa đầu mình giống như trước đây nên hơi nheo mắt lại, nhưng Lăng Mặc chỉ sờ nhẹ cây bắn tỉa sau lưng Khúc Quân.



“Bây giờ, đồng bọn của tôi, anh hãy nói chi tiết kế hoạch của mình cho tôi nghe đi.”



Lăng Mặc rũ mi, đó là tư thái ôn nhu của anh, làm cho Khúc Quân cảm thấy anh không phải vuốt ve khẩu súng mà chính là người yêu ngủ say anh luôn yêu thương nhất.



Đáy lòng của Khúc Quân dâng lên một cảm giác rất kỳ diệu, tất cả mọi thứ này đều chỉ là một trò chơi trong mắt Lăng Mặc, mặc dù anh đặt mình vào đó nhưng lại giao hết tất cả sự phán đoán và thi hành cho Khúc Quân, giống như là vì để thỏa mãn lòng tự ái của Khúc Quân vì trước giờ toàn bị Lăng Mặc áp chế, để cho Khúc Quân tận tình phát huy.



===Hết chương 63===



Tác giả có lời muốn nói: DAY 63.



Khúc Quân: Sao luôn thấy anh nói toàn ám chỉ sâu xa không vậy?



Lăng Mặc: Thì trước kia anh nói thẳng với em rồi, em sợ bị biến thành chó.



Khúc Quân: Anh mới sợ biến thành chó thì có!



Lăng Mặc: Cho nên lần này anh sẽ dịu dàng một chút, có lẽ sẽ lựa ý hùa theo tâm thiếu nữ của em.



Khúc Quân: Có anh mới là tâm thiếu nữ! Đi nướng bánh quy của anh đi, đi chơi búp bê của anh đi!



Cá: Post bài đêm khuya =w=