Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
Chương 64 :
Ngày đăng: 21:28 18/04/20
“Tôi đã bị thương, không thể xông phá vòng vây nhiều người như vậy được. Tôi ở phía xa còn có giá trị hơn nhiều, trước tiên tôi sẽ bắn hạ đám hộ vệ xung quanh Duke, gã tự nhiên sẽ nhận ra mình bị tôi ngắm bắn từ xa. Sau đó cậu tiếp cận bắt lấy Duke, buộc gã phải dẫn cậu đi gặp West, cậu có thể nói điều kiện với West.” Khúc Quân vừa nói vừa chuẩn bị tốt cây bắn tỉa.
“Anh giúp tôi như vậy, cho dù tôi có tỏ vẻ nguyện ý cúi đầu với West, nhưng anh đã giết nhiều người của Hắc Tước, bọn chúng vẫn sẽ giết anh thôi.” Lăng Mặc đáp lại.
Khúc Quân nhún vai “Tôi không giúp cậu thì bọn chúng cũng sẽ xử tôi. Nếu như cậu thành công thoát khỏi đây, nói không chừng Hắc Tước sẽ nhận ra tôi là kẻ xuất sắc nhất trong đám người được chúng thuê.”
Lăng Mặc không nói gì, chỉ im lặng nằm tại chỗ quan sát tình huống ở bãi biển bằng ống nhòm.
“Nhiều người như vậy, có chắc là anh sẽ khống chế hết bọn chúng?”
“Chờ đám kia lái ca nô đi tiếp nhận hàng hóa gửi tới, bên cạnh Duke sẽ còn lại bốn tên. Còn nữa, cậu phải cẩn thận, thân thủ của Duke khá tốt.”
Khúc Quân cầm ống nhòm quan sát mục tiêu ngắm bắn của mình.
Lăng Mặc thả ống nhòm xuống, chuẩn bị tiếp cận bãi cát.
“Chờ chút.”
“Anh hối hận?”
“Không phải.” Khúc Quân lục lọi trong ba lô của mình một hồi, lấy ra một chiếc đồng hồ ném vào ngực Lăng Mặc.
“Duke đưa cho anh?” Lăng Mặc cầm đồng hồ hỏi.
“Không, tôi xin lại từ chỗ gã. Nghe nói là quà tặng của tiểu tình nhân nhà cậu, vốn là muốn dùng cái này để làm quen với cậu, nhưng bây giờ cảm thấy không cần nữa.”
“Cái gọi là tình nhân, chính là đối phương cũng thích tôi.”
Cảm giác nóng rực lại ập tới nữa, dường như muốn lao ra khỏi từ đầu ngón tay của Khúc Quân. Khúc Quân không nghĩ hai chữ ‘tình nhân’ này có thể làm người ta cảm thấy rạo rực, muốn kiềm chế nhưng lại không thể như thế.
“Nhất định cậu ta thích cậu bằng cả sinh mệnh.” Khúc Quân đáp.
Ánh mắt của cậu hơi mông lung, nhớ tới Lăng Mặc nhiều lần bá đạo ép buộc biểu lộ tình cảm của anh với cậu, Khúc Quân cảm thấy rất muốn hưởng thụ điều đó lại một lần nữa.
“Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ đánh một trận CS với cậu ấy.” Lăng Mặc nhẹ giọng nói.
(CS: Counter Strike, một loại game bắn súng theo góc nhìn của người chơi.)
Khúc Quân ngẩn người.
“Bởi vì tôi luôn ăn hiếp cậu ấy, có lẽ là làm tổn thương lòng tự ái của cậu ấy, vì vậy cậu ấy luôn không muốn bị tôi ôm hôn.”
Ngón tay của Khúc Quân cứng ngắc, Lăng Mặc đang ám chỉ gì với cậu?
“Muốn đánh CS, không phải là vì muốn lĩnh hội cảm giác cùng sánh vai tác chiến với cậu ấy, mà là muốn sau khi cậu ấy toàn thắng thì sẽ ôm lấy cậu ấy, nói rằng ‘Cậu thật lợi hại’.”
Ánh mắt của Khúc Quân sắp đỏ lên.
“Anh đã cho tôi cảm giác được mãn nguyện. Anh thật lợi hại.”
Câu nói ‘Anh thật lợi hại’ vọt vào tai của Khúc Quân, vọt thẳng luôn vào trong trái tim cậu.
Khi cậu nghiêng mặt nhìn sang, tựa hồ nhìn thấy môi của Lăng Mặc mấp máy thành hai chữ ‘Khúc Quân’.
Em thật lợi hại, Khúc Quân.
Khúc Quân trợn to mắt, nhưng khi nhìn lại thì thấy Lăng Mặc nói ‘Tạm biệt’.
Khẩu hình của Lăng Mặc làm cho Khúc Quân khẩn cấp hy vọng Lăng Mặc biết cậu là Khúc Quân mà sinh ra ảo giác.
“Ừ.”
Khúc Quân không nhúc nhích.
Cậu sẽ không nói ‘tạm biệt’ với anh, bởi vì cậu vẫn luôn dõi theo anh cho đến giây phút cuối cùng, như vậy hai chữ ‘tạm biệt’ không có ý nghĩa gì cả.
Khi người trên bãi cát lái ca nô đi ra biển, Khúc Quân nhanh chóng tập trung cao độ, tựa như vạn vật thế gian đều gói gọn nằm trong đầu cậu, tụ hội thành một điểm ở cuối tầm mắt.
Cậu đoán tốc độ Lăng Mặc di chuyển tiếp cận bờ cát, bóp cò, người đàn ông đang đứng che ô cho Duke ở phía xa bỗng ngã rạp xuống.
Duke kinh ngạc quay đầu, người bên cạnh lập tức chạy tới chắn trước gã, muốn bảo vệ gã rời khỏi, ngay sau đó người đàn ông bảo vệ Duke cũng gục xuống.
Còn lại hai tên, ánh mắt của Khúc Quân lạnh đến mức có thể đóng băng toàn bộ không gian trước mắt mình.
Đối với cậu, thời gian là bất động.
Phát đạn thứ ba lướt qua gáy Duke bắn trúng tên hộ vệ đứng bảo vệ bên phải của gã.
Con ngươi của Duke giãn căng ra, gã quá rõ một phát súng này có bao nhiêu đáng sợ, người duy nhất trên đảo có cơ hội và năng lực làm chuyện này không ai khác chính là Nghiêm Cẩn!
Duke kéo tên hộ vệ còn sót lại của mình hòng né tránh, nhưng tên đó vẫn bịch một tiếng về với đất mẹ, nhanh đến mức khiến gã không có thời gian phản ứng.
Còn một tên lẻ loi đứng trên bờ, mà những người khác thì đang ở trên biển nhận hàng, căn bản không có thời gian chạy về cứu gã, Duke theo bản năng lui về sau một bước, ngay sau đó một viên đạn bắn trúng trước chân gã, cát văng tung tóe.
Đó là cảnh cáo ‘không được nhúc nhích’ của Khúc Quân.
« Đợi suốt ba tiếng chán lắm ! Có lẽ trong cốp xe có gì đó bỏ bụng ! »
Khúc Quân lục lọi nửa ngày, có đủ loại dụng cụ sửa chữa, có đạn dược và hộp cứu thương, nhưng lại không có thức ăn.
Khúc Quân thở dài ảm đạm nhìn cốp xe « Cái này không khoa học. »
« Anh đúng là ngu si. » Lăng Mặc nói.
Lần này Khúc Quân thật sự bội phục Lăng Mặc, tay nâng súng suốt nửa tiếng mà không hề run.
« Mày sẽ không sợ chết à ? » Duke vất vả xoay người ngồi dậy, đầu bị Lăng Mặc chỉa súng vào.
« Không sợ. »
Khúc Quân nhớ trong tài liệu mà Giang Thành đã đưa cho có nhắc qua người tên Nghiêm Cẩn này, anh ta tuyệt đối không chết vì bị nhiễm vi khuẩn, hơn nữa trong hồ sơ có ghi lại lời khai của Lăng Mặc, Nghiêm Cẩn là ‘mất tích’.
Thế giới này được tạo ra dựa vào kí ức của Lăng Mặc, cho nên sẽ diễn ra trùng khớp hoàn toàn với sự việc mà Lăng Mặc đã trải qua trong thực tế.
Như vậy là cậu sẽ may mắn không bị nhiễm vi khuẩn mà chết, hoặc là Lăng Mặc tìm ra phương pháp cứu sống cậu.
Khúc Quân lại lục lọi tiếp, rốt cuộc cũng moi ra được một túi bánh bích quy nén rồi cắn một miếng. Mùi vị chẳng ra sao, hơn nữa còn khô cứng khó nuốt.
Cậu cảm thấy ở đây tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ, chỉ có mỗi cậu là ung dung thoải mái.
Lòng kiên nhẫn của West đúng là biến thái quá mức.
Gã thờ ơ ngồi trước một chiếc SUV có lọng che, thậm chí có người bưng hồng trà đến cho gã, Khúc Quân nhìn mà cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Dựa vào đâu mà người ta có hồng trà, còn được che nắng ngồi mát, trong khi đó cậu lại đáng thương gặm bánh bích quy nén?
Có vẻ West nhận ra oán niệm của Khúc Quân, gã bưng tách trà tỏ ý với Khúc Quân.
Trên đầu Khúc Quân có con quạ bay qua, chỉ có thể căm tức nhìn tách hồng trà trong tay West.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Khúc Quân phủi vụn bánh trên tay, có lẽ là sắp đến hai giờ chiều, ánh nắng chói chang, Khúc Quân cởi nút áo phanh ra một chút.
Duke vừa muốn đứng dậy thì bị Lăng Mặc nhanh như cắt bóp cò, viên đạn bắn vào bên tay gã tóe cả lửa.
Duke nuốt nước miếng, có chút mong chờ nhìn về phía Khúc Quân, nói với Lăng Mặc « Nghiêm Cẩn đã xuất hiện phản ứng đầu tiên… Nóng lên. »
Lăng Mặc không quay đầu nói « Anh nóng không ? »
« Nóng. » Khúc Quân thành thật trả lời.
Nơi này tuy có nhiều người nhưng lời nói của Lăng Mặc chỉ nói với mỗi Khúc Quân, giống như một sự an ủi mơn trớn làm trong lòng Khúc Quân… Ngược lại càng nóng hơn.
Lăng Mặc nói xong xắn tay áo của tay đang cầm súng.
Khúc Quân cảm thấy nhất định cậu đã trúng độc rồi, bởi vì người này chỉ xắn tay áo thôi mà cậu rất muốn vỗ đùi khen : Đẹp bá cháy!
Không khí xung quanh dần trở nên nóng khủng khiếp, Khúc Quân cảm thấy ngực nặng nề khó thở, cậu lảo đảo lui về sau, dựa lưng vào thân xe SUV ngồi xuống.
Lúc này West đưa tách trà cho người bên cạnh rồi đi tới.
« Nghiêm Cẩn, tôi đề nghị anh nhìn thử vết thương trên đùi mình đi. »
Khúc Quân hít sâu một hơi, cúi người xuống nhìn thì nhận ra vết thương của mình nổi mụn nước li ti, đầu cậu chợt nặng nề ngã quỵ ra sau.
Lăng Mặc luôn giơ súng chỉa Duke đột nhiên xoay người lại duỗi tay đỡ lấy Khúc Quân.
Khúc Quân giống như bị rút sạch sức lực, Lăng Mặc quăng súng xuống, vươn hai tay ôm lấy cậu, mà Khúc Quân giống như rối gỗ bị đứt dây, ngay cả sức xoay cổ còn không có, suýt chút nữa đập đầu xuống đất.
Cậu cảm thấy rất lạnh, ngay cả đầu ngón tay cũng đau nhói tựa như bị kim châm vào.
Cậu biết mình bị bệnh rồi… Hơn nữa bệnh của cậu rất nghiêm trọng.
Lồng ngực nặng nề như có đá đè lên, không thể nào hô hấp được.
===Hết chương 64===
Tác giả có lời muốn nói : DAY 64.
Khúc Quân : Em là người yêu bé nhỏ của anh, á hi hi í ha ha !
Lăng Mặc : Em không biết xấu hổ à ?
Khúc Quân : …
Lăng Mặc : Lớn to đầu hơn hai mươi tuổi rồi mà còn là người yêu bé nhỏ ?
Khúc Quân : …Chứ là gì ?
Lăng Mặc : Vợ.
Khúc Quân : Ừ ! Cứ quyết định vậy đi ! Anh là vợ em !