Tái Sinh Chi Từ

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Từ Cửu Chiếu rất nhanh liền phát hiện, việc cấp bách bây giờ là học chạy xe điện. Cậu có thể mượn cớ té hư đầu óc, quên cách chạy, muốn học lại một lần nữa.



Nghe cậu nói như vậy, Ngô viện trưởng nghi hoặc không thôi, chạy xe coi như là bản năng cơ thể, vậy mà có thể quên sao?



Ngô Cửu Lợi lưu lại một chiếc xe điện cũ cỡ trung, không phải loại xe điện có bàn đạp và moayơ. Thế nhưng cũng không có nghĩa là dễ dàng sử dụng, muốn chạy được phải nắm vững kỹ xảo giữ thăng bằng.



Ngô viện trưởng nghĩ nếu để cho Từ Cửu Chiếu đi xe điện thì có chút nguy hiểm, vì vậy để Từ Cửu Chiếu trước chạy thử xe đạp 26 inch (một loại xe đạp của Trung Quốc) của Lý sư phó một chút.



Xe đạp, cậu nhận ra được a. Bác sĩ khoa hồi phục có cho cậu xem qua hình ảnh, cũng luyện tập viết hai chữ: “Xe đạp”. Cậu biết thứ này vô cùng tiện lợi, giống với trước đây khi xuất môn là cưỡi lừa, thậm chí còn không cần mất công cho ăn.



Từ Cửu Chiếu không rõ vì sao cậu muốn học lái xe điện, Ngô viện trưởng lại bảo cậu chạy chiếc xe đạp của Lý sư phó.



Từ Cửu Chiếu khó hiểu nhưng cũng không có hiện ra mặt, cậu làm một tư thái đương nhiên, cầm tay lái, đem một chân vắt ngang qua gờ xe.



Vừa nhìn dáng vẻ cậu lên xe, Ngô viện trưởng cũng biết cậu quả thực quên mất.



Ngô viện trưởng kêu lên: “Được rồi, không cần thử nữa.”



Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng mân môi, Ngô viện trưởng quay đầu nói với chủ xe đạp là Lý sư phó: “Tiểu Lý, cậu dạy Cửu Chiếu chạy xe đạp đi.”



Lý sư phó là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, nhưng ông không có dáng vẻ cao lớn thô kệch của một đầu bếp căn tin thông thường, trái lại còn mang theo chút nho nhã, điềm đạm.



Lý sư phó cười nói: “Được, giao cho em. Bảo đảm chỉ một lát thôi là Cửu Chiếu sẽ nhớ lại. Em ấy hiện tại chỉ là nhất thời quên mất, chỉ cần lên xe đạp hai cái, lập tức sẽ nhớ được.”



Chỉ tiếc, ý nghĩ của ông lại không dễ dàng thành hiện thực.



Nói thật, chỉ cần bộ phận giữ thăng bằng cơ thể không xảy ra vấn đề gì, thì học chạy xe sẽ rất nhanh, chớ nói chi là Từ Cửu Chiếu trước đây căn bản là đã chạy được. Cho nên Lý sư phó ngay từ đầu nghĩ rằng Từ Cửu Chiếu sẽ nhẹ nhàng qua được.
Như vậy vấn đề là nên tặng rượu gì.



Từ Cửu Chiếu sau khi từ trấn Phong Diêu trở về, lại ngồi xe đi cửa hàng sách trong nội thành, mất một phen công phu mới tìm được tài liệu lịch sử về địa phương này.



Tỉnh Hà Nam nổi danh có rất nhiều rượu ngon: Đỗ Khang tửu, Tống hà lương dịch tửu, Xa điếm tửu, Trương cung tửu, Bách tuyền xuân tửu, Ngưỡng thiều tửu… Có hơn mười chủng loại, trong đó thậm chí có loại nổi tiếng toàn quốc.



Thế nhưng Từ Cửu Chiếu không muốn những loại rượu này, cậu muốn tìm loại rượu hầu như đã không còn đươc biết đến, Nghiêu tửu .



Mấy trăm năm trước khi Từ Cửu Chiếu ở lò nung Hà Nam đã từng uống qua loại rượu này, vô cùng mỹ vị.



Nghiêu tửu, là rượu dùng trong lò nung, những lò gốm xưa ở Hà Nam khi đốt lò đều không thể thiếu một bước, đó chính là cúng tế rượu cho thần linh. Mà loại rượu này chính là rượu dùng để tế thần.



Theo sự phát triển của trấn Cảnh Đức, sự tồn tại của Nghiêu tửu càng ngày càng thu hẹp, cho đến thời nay, loại rượu này hầu như là đã thất truyền, nguyên nhân là do nhiều chủ lò gốm đã không còn chú trọng chuyện lương thần cát nhật (chỉ ngày lành tháng tốt), cúng tế thần linh nữa.



Dùng loại rượu này để đả động ông chủ xưởng gốm, Từ Cửu Chiếu cũng chỉ nắm chắc sáu phần, phần còn lại là dựa vào Ngô viện trưởng và sự ứng biến tình huống mà thôi.



“Đầu kỳ sở hảo.” Ngô viện trưởng không hiểu nhìn cậu.



Từ Cửu Chiếu gật gật đầu nói: “Xưởng trưởng Trương Văn Chiêu thích uống rượu, em dự định tặng rượu cho ông ấy.”



Ngô viện trưởng lông mày nhíu một chút, bà là người sành sỏi, trải đời cũng nhiều, nên không cảm thấy chuyện này có gì phản cảm cả: “Nhưng mà tặng rượu . . rượu ngon thì rất mắc tiền…”.



Không phải là bà muốn bác bỏ ý tưởng của cậu, nhưng bây giờ đa số giá cả rượu đều là trên trời, không biết chính xác được. Rượu ngon thực sự thì càng đắt. Một số tiền lớn như vậy, biết kiếm ở đâu?



Từ Cửu Chiếu mỉm cười nói rằng: “Rượu, em sẽ chuẩn bị tốt.”