Tái Sinh Chi Từ
Chương 68 :
Ngày đăng: 11:46 18/04/20
Nơi này là nơi tập trung đông đảo các hoạ sĩ, điêu khắc gia, đào nghệ gia, xx gia… Từ đó hình thành ra một “làng nghệ thuật”. Bởi vì cách nội thành không xa, tiền thuê nhà lại rẻ, hoàn cảnh thanh tĩnh, các nghệ thuật gia có thu nhập thấp đều chạy đến nơi đây mướn phòng, về sau từ từ tạo thành một “làng” như thế .
Đường Tiểu Ất tìm cho Từ Cửu Chiếu là một gian nhà kho được thay đổi thành nhà ở, bên này có rất nhiều kiểu nhà như vậy. Ngôi nhà khá cao, bên trong đã được sửa chữa, thiết bị sinh hoạt cơ bản đều có. Bên trong nhà kho được xây dựng thêm một tầng, bên trong nhà có một cầu thang thông tới tầng hai.
Đường Tiểu Ất chỉ cầu thang nói rằng: “Từ bên kia đi tới là chỗ ngủ, lầu một là phòng khách, phòng làm việc với nhà bếp.”
Trong phòng chỉ có một chút vật dụng cơ bản, trái lại dụng cụ để Từ Cửu Chiếu làm việc rất là đầy đủ. Ngoại trừ tầng hai hơi thấp thì không gian tầng một rất lớn, chỉ có một cái phòng vệ sinh và nửa nhà bếp bên trong, toàn bộ phần còn lại của tầng một đều là phạm vi nơi làm việc.
Tương Hãn đương nhiên sẽ không để cho Đường Tiểu Ất chuẩn bị vật dụng lạc hậu, rốt cục Từ Cửu Chiếu cũng có thể dùng thiết bị điện khí hoá, thực sự là đáng mừng.
Từ Cửu Chiếu sờ sờ máy kéo phôi bằng điện mới tinh, lại nhìn bồn lọc nguyên liệu, bồn chứa bùn, v…v…một loạt thiết bị gần như là đầy đủ hết, tâm tình không tệ.
Từ Cửu Chiếu đem Miêu Gia từ bên trong lồng đặt nó ở trên ghế sa lon, sờ sờ đầu của nó, hỏi nơi để thức ăn mèo trong bếp để ở chỗ nào, liền đi lấy ra rồi đổ đầy bát của nó.
Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, Từ Cửu Chiếu không xác định nửa đêm Miêu Gia có thể tỉnh lại hay không. Buổi tối vẫn nên đem nó ôm lên giường ngủ đi, cậu suy nghĩ như vậy.
Bởi vì có Đường Tiểu Ất sắp xếp và giúp đỡ, lần dọn nhà này Từ Cửu Chiếu hầu như không cảm giác được bất kỳ rối ren hay mệt mỏi gì, nhưng mà cũng phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể trực tiếp tiến nhập sinh hoạt bình thường hàng ngày.
Vì sợ Miêu Gia chạy mất, nên mỗi lần ra ngoài Từ Cửu Chiếu đều cẩn thận khóa kỹ cửa sổ lại. Cũng may nhà mới của Từ Cửu Chiếu cực kỳ rộng lớn, cũng đủ cho Miêu Gia hoạt động.
Đường Tiểu Ất chỉ chuẩn bị cho cậu một ít dụng cụ, thế nhưng những vật nhỏ dùng để đắp nặn gốm thì không có, Từ Cửu Chiếu đành phải tự mình đi mua. Trước đó cậu đã nghe ngóng qua, nên liền đi tới chợ chuyên môn để mua bùn gốm, men liệu, v…v… cùng các tài liệu có liên quan đến kỹ thuật làm gốm sứ.
Thượng Hải là một thành phố lớn, ở đây hầu như có tất cả tài liệu, điều này giúp Từ Cửu Chiếu thuận tiện không ít .
Trong lúc ra ngoài, cũng có vài lần đụng phải hàng xóm xung quanh, thường xuyên qua lại với nhau, Từ Cửu Chiếu từ từ ở tại nơi này lăn lộn cũng quen mặt.
Khu vực này không chỉ có các nghệ thuật gia mới lập nghiệp, còn có một ít học sinh vừa tốt nghiệp đang mơ hồ tiền đồ tương lai, cũng có vài người có chút tên tuổi nhưng không muốn chuyển đi.
Tương Hãn ôn hoà nói: “Mấy món lớn như áo khoác chẳng hạn cầm đi tiệm giặt thì được, nhưng quần áo mùa hè cậu thay mỗi ngày cũng muốn mang đi tiệm giặt sao? Hơn nữa, mỗi ngày tiếp xúc với nước bùn, quần áo bảo hộ đều là đất. Vẫn có một cái máy giặt quần áo thì tốt hơn.Còn tủ lạnh thì để chút đồ uống, đồ ăn dự trữ này nọ, miễn cho khí trời không tốt cửa hàng bán thức ăn lại không đem đến được.”
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, bao nhiêu tiền vậy? Một hồi tôi đem tiền trả lại cho anh.”
Tương Hãn dừng một chút, sau đó nói: “Chốc nữa tôi đem quần áo cho cậu.”
Từ Cửu Chiếu nghĩ Tương Hãn bởi vì cậu muốn trả tiền lại mà cảm thấy thương tâm sao? Thế nhưng cậu không thể tiếp nhận ý tốt càng ngày càng không có hạn chế của Tương Hãn như thế. Cứ như vậy chỉ khiến Tương Hãn càng lún càng sâu thôi.
Tương Hãn không nói nữa, cầm lấy khăn lau nhanh chóng lau những nơi có đất rơi xuống. Vừa mới nói như vậy, Từ Cửu Chiếu cũng không dám cản hắn.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy cậu ở trước mặt Tương Hãn càng ngày càng không có sức mạnh gì cả.
Cơm trưa là gọi bên ngoài, sau khi Từ Cửu Chiếu ăn nhiều ngày cảm thấy mùi vị coi như không tệ. Tương Hãn ăn cũng cảm thấy được, sắc mặt cuối cùng cũng không còn nặng nề nữa.
“Bên này đi nội thành có thuận tiện không?” Tương Hãn tìm đề tài nói chuyện.
Từ Cửu Chiếu: “Có xe buýt a, 20 phút 1 chuyến.”
Tương Hãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù có xe buýt, nhưng vẫn không thuận tiện bằng tự mình lái xe. Không bằng cậu mua một chiếc đi?”
Tề Yên đã trả tiền công rồi, cô rất hài lòng nên cuối cùng lại tăng thêm một phần tiền thưởng, tài khoản của Từ Cửu Chiếu lại tăng thêm hơn 20 vạn, cũng đủ để mua ô tô.
“Thế nhưng tôi không biết lái a.” Từ Cửu Chiếu chần chờ.
“Tôi dạy cho cậu.” Tương Hãn không chút do dự nói.