Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 109 : Gặp lại Phác Vũ

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Có sự giúp đỡ của Cục An ninh Quốc gia, việc tìm kiếm Ấn Trấn Yêu cũng dễ dàng hơn rất nhiều, phải biết rằng dựa vào khả năng của Ngọc Tình trên tất cả các lãnh thổ của thế giới đi tìm năm mảnh ghép của Ấn Trấn Yêu thì chắc chắn là mò kim đáy bể.



Tuy nói rằng Ngân Nguyên lờ mờ có thể biết được vị trí lối vào của giới yêu ma, nhưng dù sao cũng đã đã rất nhiều năm qua đi rồi, bao nhiêu năm nay, thế sự xoay vần, những vị trí đó cũng sớm đã trở nên mơ hồ rồi.



Cũng chính vì lẽ đó, Ngọc Tình mới nghĩ tới người của Cục An ninh Quốc gia. Bọn họ chẳng phải luôn nói là phải bảo vệ sự an toàn cho quốc gia và nhân dân sao, cô giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện còn gì. Nếu đã muốn như vậy thì những thứ này cũng để cho bọn họ đi tìm.



“Hợp tác?” trong một căn phòng làm việc màu trắng, một cô gái ngồi lặng lẽ trước một chiếc bàn làm việc màu đen tuyền làm bằng đá cẩm thạch đang khẽ cười. trong đôi mắt to tròn đó là sự chế giễu và nhạo báng, bây giờ những người này mới nghĩ tới việc hợp tác à?



Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, những ngón tay thon thả của cô cầm vào tấm giấy mời màu đỏ. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt đó rõ ràng như muốn đốt cháy nó đi ngay lập tức. Không biết bao lâu qua đi, cô mới từ từ nở nụ cười, cả bàn tay mới bóp chặt lấy tờ giấy mời đó.



Lạc Chính Đông sao?



Khi ở kiếp trước, Ngọc Tình không phải là thuộc hạ của ông ta, khi đó Ngọc Tình được lãnh đạo trực tiếp bởi Lý Uy, vì vậy đối với Nhạc Chính Đông, cô đúng là không hiểu gì. Có điều từ mấy lần gặp mặt, cô lờ mờ có thể nhìn ra, người đó là một người khá thức thời.



Sự thức thời đó có khi là tốt, có khi là xấu, còn Lâm Chính Đông rốt cuộc là người như thế nào, cô đúng là có vài phần tò mò. Nếu đã như vậy thì bữa cơm tối này, xem ra cô nhất định phải đến ăn xem thế nào.



Đúng vậy, tờ giấy mời trên tay Ngọc Tình lúc này chính là của Lâm Chính Đông. Kể từ khi Lâm Chính Đông quyết định lôi kéo Ngọc Tình bắt đầu, ông ta nghĩ phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại ông ta đã lấy bang Chim ưng ra làm lí do.



Tuy rằng bây giờ phía nhà nước đã bỏ đi sự tấn công vào bang Chim ưng, nhưng Lâm Chính Đông vẫn biết, những hành động trước đó nhất định đã làm cho Ngọc Tình ghét nhà nước rồi, vì vậy có một số lời vẫn phải nói cho rõ ràng. Ví dụ như, ông ta có thể giúp Ngọc Tình kéo Lưu Minh xuống khỏi bệ, ví dụ như, trong những vấn đề không thuộc về nguyên tắc ông ta có thể giúp đỡ Ngọc Tình.....



Còn về mục đích, không sai, đương nhiên là ông ta có mục đích. Lâm Chính Đông ông ta là một người tốt không sai, là một đầy tới vì nhân dân và đất nước phục vụ, cũng không sai, nhưng không ta không phải đồ ngốc, ông ta càng biết phải bảo vệ bản thân mình, và thu được tất cả những gì mà bản thân mình mong muốn.
Nghĩ tới việc Ngọc Tình không đến, ông ta có chút hơi bực dọc, nhưng bực thì bực, ông ta cảm thấy cô nương này không, chính vì lẽ đó lại làm ông ta càng muốn gặp cô hơn.



So với Lâm Chính Đông, Phác Vũ lại không hề lo lắng vội vàng chút nào. Tuy thời gian anh được tiếp xúc với Ngọc Tình không nhiều, nhưng cũng có hiểu phần nào về cô gái này, anh tin chưa tới những phút cuối cùng cô nhất định sẽ chưa tới.



Quả nhiên không ngoài dự đoán, phía ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chậm rãi và đều đặn. Tiếng bước chân này rất nhẹ nhưng tai anh lại rất thính. Tiếng bước chân này nghe bên tai anh giống như tiếng bước chân đang giẫm lên trái tim anh ta vậy. mỗi lần tiếng bước chân này vang lên, con tim anh lại đập nhanh hơn một chút.



Dường như khi tiếng bước chân dừng lại, con tim anh cũng như đột nhiên ngừng đập. Tiếng bước chân này không ai rõ hơn anh, bởi vì tám năm nay, nó không chỉ xuất hiện một lần trong giấc mơ của anh, trong lòng anh.



Tiếng bước chân này tới từ cô gái mà anh đã yêu tám năm trời, cô gái mà làm cho anh ta năm nay đã 33 tuổi rồi nhưng vẫn chưa chịu lấy vợ.



Bước chân của Ngọc Tình từ từ, khi đi tới cửa phòng, bước chân cô dừng lại, sau đó cô khẽ lùi lại phía sau một bước, là anh sao?



Vừa nãy khi tới nơi cô liền phát ra sức mạnh tinh thần bao trọn lấy không gian trong phạm vi cách mình hai mét, bây giờ khi cô bước tới gần căn phòng này cô đã cảm nhận thấy có gì đó rất quen thuộc.



Cái hơi thở này vô cùng quen thuộc, là mùi vị của ánh sáng. Nghĩ vậy đôi môi của Ngọc Tình khẽ nhếch lên, bước chân cô lập tức lùi về phía sau một bước.



Song chính khi cô lùi lại thì Phác Vũ lập tức đứng lên, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn đang đóng kia, chỉ sợ người đó sẽ quay người bước đi.



Cô ấy....không muốn gặp anh sao? Khi ý nghĩ này xuất hiện, cánh cửa đó từ từ được mở ra.