Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 113 : Đột phá, có nhau là điều may mắn

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Nói tới ngày hôm đó khi Yến Vân trở về Yến gia, lập tức liền bị bao vây lại. sớm biết Yến Nhụy là đứa cháu gái mà ông nội Yến Vân yêu chiều nhất, bây giờ thấy cháu gái rượu thành ra bộ dạng như vậy, Yến lão gia tức suýt nữa ngất cả đi.



Vậy là Yến Vân đáng thương liền trở thành cái hố để chút giận, bị nhốt trong nhà. Mà trong thời gian này, nội bộ Yến gia cũng xảy ra sự tranh luận rất lớn, có người cho rằng bản thân Yến Nhụy gặp người khác là gây chuyện, hơn nữa theo thông tin mà Yến Vân nói thì rõ ràng có thể nhìn ra hợp tác với Ngọc Tình thì chỉ có lợi chứ không có hại. còn về phía khác lại có người cho rằng Ngọc Tình là một người thủ đoạn độc ác, dã tâm lớn, rất khó để có thể dắt mũi, nếu hợp tác với người như vậy thì chẳng khác nào đùa với hổ.



Sự tranh luận này diễn ra rất lâu, vậy là liền xuất hiện một vấn đề đó là tại sao Ngọc Tình không liên lạc được với Yến Vân. Và kết quả của sự tranh luận đó giống như lời Ngọc Tình đã nói, hai bên đã gặp mặt và thẳng thắn nói chuyện, bàn bạc, như vậy thì mới có sự xuất hiện của Yến Vân, nhưng làm thế nào anh ta cũng không tìm thấy Ngọc Tình.



Lúc này Ngọc Tình đang sống trong hạnh phúc, tối ngày hôm qua đúng là làm cô mệt muốn chết. Đây cũng là lần đầu tiên của Phong Nhã Trần vì vậy đương nhiên cũng mới biết mùi, chỉ là người mệt nhất vẫn là cô. Tối quan đúng là hai người quấn lấy nhau tới tận nửa đêm rồi mới chịu đi ngủ.



Ai mà biết được cả hai ngủ thiếp đi liền ngủ tới gần chưa ngày hôm sau. Ngọc Tình khẽ mở mắt ra, ngón tay khẽ động đậy, cô cố gắng muốn ngồi dậy nhưng vừa mới động đậy, liền cảm thấy cả người dường như bị bánh xe đè qua vậy, thật sự là đau muốn chết.



Cử động nhẹ của Ngọc Tình cũng làm cho Phong Nhã Trần nằm bên cạnh tỉnh giấc.



“Tình Tình.” Phong Nhã Trần mở mắt ra, đôi mắt hoa anh đào ngái ngủ của anh nhìn Ngọc Tình, khẽ gọi một tiếng, đưa tay ra ôm lấy eo cô: “Em tỉnh rồi đấy à?”



“Vâng!” Ngọc Tình gật đầu, khẽ nói. Vừa mới nói ra, liền cảm thấy Phong Nhã Trần nhướn đầu lại gần, hôn lên cổ cô nhẹ nhàng.



“Ấy, Phong Nhã Trần.” Ngọc Tình lập tức kêu lên, cái chàng trai này đúng là....anh không mệt nhưng cô mệt muốn chết đi được.



“Ừm?” Phong Nhã Trần khẽ đáp lại, bàn tay vẫn không dừng lại, vẫn trượt trên cơ thể Ngọc Tình.



“Đừng....” Ngọc Tình đưa tay ra nắm lấy tay Phong Nhã Trần, đôi mắt to tròn của cô nhìn anh, nói như thể đang cầu cứu vậy, đừng như thế nữa, cô chịu không nổi.



Thế nhưng tiếng nói đó bên tai Phong Nhã Trần chỉ như một lời mời gọi theo cách khác, anh dỗ dành: “Ngoan, một lần nữa thôi.”



Phong Nhã Trần nói rồi từ cổ Ngọc Tình anh hôn xuống phía dưới, nụ hôn của anh nhẹ nhàng, ướt át làm cho cơ thể Ngọc Tình run lên.
Phong Nhã Trần biết, anh đối với Ngọc Tình chính là một sự tồn tại đặc biệt, trong số những người đàn ông của Ngọc Tình, anh là một người đặc biệt nhất, là một người không thể thay thế. Bất kể là Lưu Bân, hay là Wiliam, hoặc là Phác Vũ, đều không thể nào thay thế được vị trí của anh trong tim cô, như vậy là đủ rồi.



Ngọc Tình lặng lẽ, ngoan ngoãn nằm im trong lòng Phong Nhã Trần, suy nghĩ hồi lâu rồi cô mới nói: “Nhã Trần, anh biết không, thân phận của Phác Vũ cũng không bình thường.”



“Hả?” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình, không hiểu.



“Anh ấy là một kẻ tu chân bẩm sinh, hơn nữa....” Ngọc Tình nói, ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhã Trần: “Cơ thể anh ấy phát ra một sự thuần khiết vô cùng, anh ấy chắc là người ở đó.”



Ngọc Tình vừa nói vừa dùng ngón tay trỏ chỉ lên đỉnh đầu.



“Em muốn nói.....” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình lập tức ngạc nhiên hỏi, nhưng lại bị Ngọc Tình đưa tay lên miệng ngăn lại. Ngọc Tình gật đầu chắc chắn: “Chắc là vậy, tám năm trước, điều thu hút em cũng chính là sự thuần khiết đến tận cùng đó, tối hôm qua đúng lúc em đã chứng minh được suy đoán của mình. Nếu như vậy thì xem ra, thân phận của người ở trong không gian của em cũng nhất định không đơn giản.”



“Trong không gian?” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình với vẻ mơ hồ: “Người đó là người nào? Trong không gian của em ngoài Thuần Hoàng và Ngân Nguyên còn có người khác sao?”



“Đúng vậy. một thời gian trước không gian được nâng cấp rồi, xuất hiện một vườn hoa mạn đà la rất lớn, còn có một người nữa. Người này rất giống với Phác Vũ, thế nhưng khí chất lại không giống nhau, vì vậy em thấy anh ta cũng không phải người thường!” Ngọc Tình gật gật đầu, nói giải thích.



“Vậy em định....” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình hỏi: “Vậy thì em định thế nào?”



“Lặng lẽ quan sát sự thay đổi thôi, còn về phần Phác Vũ, em định truyền cho anh ấy công pháp tu luyện, để anh ấy có thể tu luyện cẩn thận, dù sao thì đối với anh ấy hay đối với chúng ta mà nói đều không có ảnh hưởng xấu gì.”



“Ừm, em tự quyết đi.” Phong Nhã Trần đồng ý với cách nghĩ của Ngọc Tình, anh khẽ cười nói: “Em yêu, chúng ta dậy đi.” Phong Nhã Trần nói Ngọc Tình mới phát hiện, hai người họ vẫn chưa mặc đồ vào, mặt cô liền đỏ lên, lập tức xuống khỏi giường, tìm quần áo của mình mặc vào người.



Mở không gian ra, cô thoáng cái đã chui vào không gian, cô phải tắm một cái, sau đó thay một bộ quần áo khác mới có thể đi gặp người khác được.