Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 114 : Yến gia, yến vân trở lại

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Ngọc Tình vừa vào tới không gian đã chạm mặt với Thuần Hoàng và Ngân Nguyên đang lo lắng.



“Cô....” Ngân Nguyên nhìn thấy Ngọc Tình, khẽ thở phào một tiếng, sau đó mở miệng định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.



Anh nhìn Ngọc Tình từ đầu tới chân, sau đó khẽ cười nói: “Chúc mừng.” Nói xong liền kéo tay Thuần Hoàng biến mất.



Ngọc Tình đứng đó, nhìn Ngân Nguyên và Thuần Hoàng biến mất, miệng cô khẽ mấp máy, sau cùng thì chỉ thở dài một tiếng. Cô biết Ngân Nguyên nhất định đã nhìn ra điều gì đó mới nói chúc mừng. Cô biết bản thân cô khóa không gian lại nhất định làm cho bọn họ lo lắng, bằng không cũng không có chuyện vừa vào tới không gian Ngân Nguyên liền thở phào một tiếng.



Ngọc Tình đột nhiên phát hiện, bản thân cô vốn dĩ rất hay cười, sao bây giờ lại không cười ra được. cuộc đời này, có thể, cô sẽ phải phụ lòng bọn họ rồi.



Suy nghĩ một lúc lâu Ngọc Tình mới thở dài một tiếng, cơ thể cô biến mất và nhảy xuống hồ, làm cho nước lạnh ở hồ thấm vào người, giúp cho những suy nghĩ trong lòng cô được phân tán đi.



Đợi tới khi Ngọc Tình xuất hiện trước mặt Phong Nhã Trần, lúc đó đã là sau hơn nửa tiếng rồi.



Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình, khẽ cười, dang hai tay ra ôm cô vào lòng: “TÌnh Tình, điện thoại em hết pin rồi à?”



Câu nói này làm cho Ngọc Tình đơ người ra, ngay sau đó cô ngẩng đầu nhìn Phong Nhã Trần: “Hả? em không biết.”



“Em đúng là.” Phong Nhã Trần cười rồi đưa tay khẽ véo mũi cô: “Anh đã nạp điện cho em rồi, em đúng là điện thoại rơi lúc nào cũng không biết, may mà chúng ta dùng cùng một loại điện thoại, bằng không thì không dễ để nạp điện cho em đâu.”



“He he.” Ngọc Tình cười, đẩy Phong Nhã Trần ra rồi đi lại bên cạnh chiếc điện thoại, mở máy ra. Nói ra cô đúng là không biết điện thoại mình đã hết pin.



Bình thường, cô luôn duy trì chế độ mở máy 24 giờ đồng hồ. những năm nay, công việc của cô luôn rất nhiều, có những lúc người khác không liên lạc được với cô vậy là thiệt hại không hề nhỏ.



Và, đây đúng là một một sai lầm!



Ngọc Tình suy nghĩ lần sau không được để tình trạng này xảy ra nữa. Cô đang nghĩ, vừa mở điện thoại ra thì đột nhiên máy rung lên, rất nhiều cuộc gọi chưa nhận và hàng loạt tin nhắn cùng thông báo.



Ngọc Tình nhìn những cuộc gọi chưa nhận và tin nhắn, cô nheo mày lại. xem ra không mở máy có một tối mà đã xảy ra không ít chuyện.
“Lừa anh?” bước chân Ngọc Tình dừng lại: “Tại sao tôi lại phải lừa anh?” cô quay đầu lại nhìn Yến Vân, khẽ cười.



“Lời tôi nói chắc là anh đều còn nhớ!” Ngọc Tình nói rồi khẽ cười: “Anh nghĩ Yến gia đối với tôi mà nói thực sự rất có tác dụng à? chịu cho các người cơ hội là tôi đã nể mặt các người lắm rồi, nếu những người đó không biết điều, vậy thì Ngọc Tình tôi thiếu bọn họ cũng chẳng vấn đề gì!”



Lời Ngọc Tình nói làm cho Yến Vân đứng đơ người ra, anh ta lặng lẽ nhìn theo cô, một lúc sau mới nói: “Nói như vậy tức là cô đã luôn coi tôi là người của mình à?”



Ngọc Tình nghe lời Yến Vân nói dường như đang nghe chuyện cười vậy, cô hơi nhướn mày lên: “Nếu anh đã chịu quy thuận tôi thì đương nhiên là người của tôi rồi!”



Yến Vân nghe lời Ngọc Tình nói liền đứng đó cười ngốc nghếch, sau đó dường như nhớ ra điều gì, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình: “Vậy cô định đối xử với Yến gia thế nào?”



“Đối xử thế nào?” Ngọc Tình liếc mắt nhìn Yến Vân, cô nói lạnh lùng: “Anh yên tâm, tôi còn chưa điên cuồng tới mức sẽ tiêu diệt Yến gia, chỉ có điều, bất kể sau này Yến gia xảy ra chuyện gì, Ngọc Tình tôi cũng với những người có mối quan hệ tốt với tôi sẽ không nhúng tay vào dù chỉ là một cái móng.”



Ngọc Tình vừa nói dứt lời, Yến Vân đơ người ra nhìn cô, thế này là muốn cô lập Yến gia? Phải biết rằng thân phận bây giờ của Ngọc Tình cùng với thực lực của cô, chỉ cần cô ho một tiếng, vậy thì sẽ có rất nhiều kẻ tu chân sẽ chịu hợp tác với cô, nếu như vậy thì Yến gia nhà anh ta chẳng phải sẽ rơi vào tình trạng lâm nguy à?



“Ngọc Tình.....” Yến Vân nhìn Ngọc Tình mở miệng: “Có thể cho tôi và Yến gia một cơ hội cuối cùng không?”



Ánh mắt Yến Vân đang nhìn cô như cầu khẩn với sự hi vọng, Yến gia là nơi anh ta lớn lên từ nhỏ tới lớn, là nhà của anh ta. Những người đó không kể tốt xấu thế nào thì đều là người thân của anh ta.



Tuy bây giờ Yến gia chưa tới mức phải đi cầu xin người khác, nhưng từ điểm Ngọc Tình tích cực lôi kéo những kẻ tu chân khác có thể nhìn ra, thế giới tu chân tương lai sẽ không lạc quan, vậy thì Yến gia....anh ta không dám tưởng tượng, Yến gia bị giới tu chân bài trừ gạt bỏ sẽ rơi vào tình cảnh thế nào.



“Cơ hội?” Ngọc Tình liếc mắt nhìn Yến Vân: “Anh có thể bảo đảm rằng yến gia sẽ quy thuận tôi không? Nếu không thể bảo đảm, vậy thì không cần tới cơ hội này đâu.”



“Không, tôi bảo đảm!” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, vội vàng nói, a ta chỉ sợ Ngọc Tình lại đổi ý.



“Được, cơ hội cuối cùng, thời gian vẫn là năm ngày, hôn nay người của Yến gia tới không cần gặp nữa.” Ngọc Tình nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.



Vừa mới ra khỏi, điện thoại của cô liền rung lên, Ngọc Tình cầm điện thoại, nhìn thấy số máy của Cố Nhất Hàng, cô hơi nheo mày lại, lúc này anh ta tìm cô làm gì?