Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 115 : Thất nguyệt, bạn tốt hai kiế

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Ngọc Tình nhìn vào màn hình điện thoại, suy nghĩ một lát sau đó mới ấn nút nghe: “A lô.”



“A lô, tiểu chủ.” dầu dây bên kia truyền tới giọng nói phấn khích của Cố Nhất Hàng.



“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?” ngược lại, giọng nói của Ngọc Tình rất bình tĩnh, thực lòng thì cô nghĩ không ra có sự việc gì mà làm anh ta phấn khích như thế, tình hình công việc của Thụy Tình mấy hôm trước anh ta còn báo cáo với cô, còn bây giờ thì vì sao?



“Tiểu chủ, là thế này, cô bảo tôi theo dõi cái tên chùm ma túy ấy, hắn chết hôm qua rồi.” Cố Nhất Hàng dường như nghe ra được sự tò mò của Ngọc Tình, lập tức truyền tin.



“Ồ?” Ngọc Tình nghe Cố Nhất Hàng nói, cô đột nhiên dừng bước, ánh mắt sáng lên: “Hồ Nhuệ chết rồi, hắn chết thế nào?”



“Như cô nói, là một con dao đâm vào giữa hai hàng lông mày.” Cố Nhất Hàng nghe thấy cô hỏi, kể lại càng hào hứng. Tiểu chủ đúng là nói như thần, đến một người chết thế nào cũng có thể đoán ra.



Hai chủ tớ bàn luận về cái chết của một người với giọng rất hào hứng. May mà không có ai đi qua và nghe thấy, nếu có người nghe thấy nhất định sẽ nghĩ kẻ chết rồi đó đã đắc tội gì với hai người này mà tới khi chết rồi lại làm cho người ta phấn khích tới vậy.



“Thật à, tốt quá rồi.” Ngọc Tình cười cô cảm thấy tâm trạng tốt lên vài phần: “Được rồi, cảm ơn anh, tôi biết rồi, tôi còn có việc, lát nữa nói.”



Ngọc Tình nói xong liền tắt máy, vừa mới cúp máy xong, cả người cô như phát điên lên vậy, đứng yên đó cười lớn.



Lúc này Yến Vân u sầu từ phòng làm việc đi ra, anh ta nhìn thấy Ngọc Tình cười sung sướng như vừa nhặt được tiền liền đớ người ra không hiểu.



“Ngọc Tình, cô nhặt được tiền đấy à?” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, mở miệng hỏi. vừa dứt lời, Yến Vân liền cảm thấy hối hận, tự thấy cái miệng của mình đúng là đáng chết.



Sao bản thân anh ta lại có thể nhìn thấy hình ảnh này của Ngọc Tình chứ, thôi chết rồi, có khi nào cô sẽ giết người diệt khẩu không!



“Yến Vân à!” Ngọc Tình liếc mắt nhìn Yến Vân với khuôn mặt vui vẻ, chỉ thấy cô cười cười nhìn Yến Vân: “Sao anh lại tới đây?”



Chết rồi chết rồi, cô nương này đang dùng chính sách gì vậy? Yến Vân nhìn Ngọc Tình, khuôn mặt đau khổ, trong giới hắc đạo ai mà không biết Ngọc Tình càng cười khoái chí thì ra tay càng độc ác, chết rồi, lần này Yến Vân chết chắc rồi.




“Bởi vì em đã ở đây để đợi chị.” Ngọc Tình cười cười nhìn Thất Nguyệt: “Em đã tìm chị tám năm rồi.’



“Tìm chị? rốt cuộc em là ai?” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình, cả người cứ như đang trên mây, sao cô cảm thấy Ngọc Tình cũng có vẻ thân quen, nhưng cô quen Ngọc Tình sao?



“Em là bạn của chị, ồ, em quên mất nói với chị, em là một kẻ tu chân.” Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt, nói thẳng luôn.



“Kẻ tu chân?” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình: “Làm thế nào để chị tin em?”



Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt, đưa tay ra nắm lấy tay Thất Nguyệt, khẽ nói: “Chị nhắm mắt lại.”



Có thể là nhìn Ngọc Tình không hề thấy có cảm giác thù địch hay ý định muốn giết người, ngữ khí của cô lại rất hòa nhã, vậy là Thất Nguyệt liền từ từ nhắm mắt lại, vào giây phút khi cô nhắm mắt lại, từng bức ảnh liền hiện ra trước mắt cô.



Đó là những hồi ức của cô cùng với Ngọc Tình, đó là những hình ảnh từ khi bọn họ quen nhau tới khi ở bên nhau, đó là những bằng chứng tốt nhất chứng minh cho tình bạn của bọn họ.



Những điều này vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của Ngọc Tình, bây giờ Thất Nguyệt nhìn thấy mọi thứ đều là sự thật, đều là những hồi ức mà Ngọc Tình hết sức coi trọng.



Qua đi một lúc lâu, Thất Nguyệt mới mở mắt ra nhìn Ngọc Tình: “Ngọc Tình, chúng ta là bạn.”



Tình bạn giữa những cô gái có những lúc lại được tạo thành dễ dàng như vậy, lúc này Ngọc Tình hai mắt đỏ lên: “Thất Nguyệt, chúng ta là bạn.”



Thất Nguyệt vừa cười vừa nhìn Ngọc Tình, những hồi ức đó dù là từ trước tới nay cô chưa từng biết tới, cũng không nhớ, thế nhưng nhìn Ngọc Tình với những cảm nhận xuất phát từ tự con người cô mà Thất Nguyệt tin Ngọc Tình, tin rằng bọn họ là bạn.



“Đi thôi!” Thất Nguyệt kéo tay Ngọc Tình, quay người bước đi, Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt hơi đơ người ra: “Đi. Đi đâu?”



“Sòng bạc Ma Cao.”