Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 116 : Sòng bạc, bất lợi cho cậu

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Sòng bạc Ma Cao? Ngọc Tình đơ người ra nhìn Thất Nguyệt, ngay sau đó không biết nên khóc hay cười nữa, cô gái ấy như trẻ con ấy, vừa nghe mà đã tin ngay.



Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy, Ngọc Tình thực sự sẽ không làm Thất Nguyệt mất hứng, theo như cô biết, đây là lần đầu tiên mà Thất Nguyệt tham gia vào hoạt động bên ngoài.



Trước đây, Thất Nguyệt sống một cuộc sống chỉ có rèn luyện, vì vậy Ngọc Tình cảm thấy rất thương cho Thất Nguyệt. Bất luận nói thế nào, bản thân cô cũng được tái sinh sống thêm một lần nữa, cô cũng đã được chọn cách sống mà bản thân mình thích, còn Thất Nguyệt thì không được như vậy.



Vậy là Ngọc Tình khẽ cười: “Được, chúng ta đi sòng bạc Ma Cao.”



Nói xong Ngọc Tình liền kéo tay Thất Nguyệt, cô sử dụng phép thuật, biến thân khỏi chỗ đứng hiện tại và đi thẳng về phía Ma Cao.



Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình có thể bay trên không trung, đột nhiên cô đớ người ra, tròn xoe mắt nhìn Ngọc Tình: “Woa, em thực sự là kẻ tu chân à, lại có thể bay được chứ!”



Thất Nguyệt kêu lên ngạc nhiên, suýt chút nữa thì sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình không lôi được cô lên. Chỉ thấy cơ thể nghiêng ngả đi, sau đó hai người đồng thời bay lên. Ngọc Tình khi đã bay ổn định rồi liền quay ra nhìn Thất Nguyệt, khẽ cười. bây giờ chị mới tin em là kẻ tu chân à, chị tưởng những gì em cho chị xem vừa nãy là dối chắc.



“He he.” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình cười sung sướng.



Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của Thất Nguyệt cũng phải bật cười. cô gái Thất Nguyệt này là người mà cô biết rõ, là người mà luôn ở bên cạnh cô trước đây.



Ngọc Tình và Thất Nguyệt chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở trước cửa của sòng bạc Ma Cao rồi, Thất Nguyệt nhìn sòng bạc ngay trước mắt, sau đó quay đầu sang nhìn Ngọc Tình, hai mắt chớp chớp, dường như không tin vào những gì đang hiện ra ở trước mắt.



Ngọc Tình nhìn cô cười, đưa tay ra nắm lấy tay Thất Nguyệt nói: “Đi thôi, nhìn cái gì nữa.”



“Woa, Ngọc Tình, em giỏi thật đấy. đây là sòng bạc Ma Cao, sòng bạc Ma Cao thật sao!” Thất Nguyệt kéo tay Ngọc Tình lại, lớn tiếng nói, hai mắt nhìn Ngọc Tình với đầy vẻ kính phục.



Tiếng nói của Thất Nguyệt rất to, tới nỗi mà người đi qua đi lại không ngừng quay đầu lại nhìn cô, cái cô gái này bị điên à, sao mà nhìn thấy sòng bạc lại phấn khích thế chứ?
Ngọc Tình nhìn Thất Nguyệt đã thu về số tiền bị thua, thậm chí còn đang thắng, mà lại mỗi lúc càng tháng càng nhiều, Ngọc Tình cười rất tươi. ừm, Thất Nguyệt bạn cô là giỏi nhất, tư thế rất giống với cô khi chơi bạc ở Las Vegas trước kia.



Wiliam nhìn khuôn mặt ung dung hơn nữa còn đầy sự tự hào của Ngọc Tình là anh ta cũng phải đem ánh mắt hướng về phía Thất Nguyệt. Cái cô gái đó không biết có ma lực gì mà làm cho Ngọc Tình có một sự đối xử đặc biệt như vậy?!



Nhìn đi nhìn lại thì anh ta chỉ cảm thấy Thất Nguyệt không phải là người bình thường, nhưng những cô gái không phải bình thường trên thế gian này cũng còn nhiều lắm. người khác không biết nhưng anh ta thì biết Ngọc Tình, cái cô gái kiêu ngạo tới một mức độ nhất định này nếu không thích ai thì sẽ chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, còn bây giờ thì cô không phải chỉ liếc nhìn Thất Nguyệt mà ánh mắt không rời đi chút nào, như thể rất muốn đem tất cả mọi thứ của mình dành cho cô gái đó.



Wiliam nghĩ rồi đôi mắt của anh ta khẽ di chuyển, anh ta đang tìm xem câu trả lời rốt cuộc là tại sao.



Thực ra là bản thân anh ta nghĩ nhiều rồi, Ngọc Tình đối tốt với Thất Nguyệt chẳng phải vì cái gì khác,c hỉ vì người này là Thất Nguyệt, là người bạn tốt của cô mà thôi. Còn tại sao Thất Nguyệt lại trở nên đặc biệt mà không phải là người khác thì đây chắc là ý trời, đó là một sự thực mà không cách nào có thể thay đổi được.



“Này, Ngọc Tình, chúng ta đi thôi.” Không biết qua đi bao lâu, Thất Nguyệt trở về với khuôn mặt vui vẻ rạng rỡ, dường như đã thắng không ít quay trở ra nói với Ngọc Tình.



“Được.” Ngọc Tình gật đầu hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ thấy ánh mắt cô lướt qua các bàn bạc, sau cùng hướng về phía Thất Nguyệt: “Những bàn khác không chơi nữa à?”



“Không chơi nữa, không chơi nữa.” Thất Nguyệt xua xua tay: “Để dành lần sau, lần này chơi thế thôi, chơi hết thì lần sau không còn thú vị nữa.”



Ngọc Tình nghe thấy vậy liền gập đầu, người khác không biết nhưng cô thì biết rõ về Thất Nguyệt, sự hứng thú của cô gái này đối với một sự vật mới không vượt quá được ba giờ đồng hồ, vì vậy để lại một số hoạt động để lần sau là hoàn toàn đúng đắn.



“Này, Ngọc Tình, chúng ta đi đổi xèng đi.” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình gật đầu, hai mắt liền sáng lên long lanh nhìn Ngọc Tình, lúc này cô dường như đang nhìn thấy tiền từ trên trời rơi xuống vậy.



Ngọc Tình nhìn bộ dạng lúc này của Thất Nguyệt mà thấy buồn cười, đang định nói được thì chuông điện thoại reo lên.



Ngọc Tình xin lỗi một tiếng rồi nhận điện thoại, chỉ nghe thấy Âu Dương Nguyệt nói với giọng hớt hải ở đầu dây bên kia: “Này, Ngọc Tình, vừa nãy khi tôi đang chơi máy tính, liền tải về được một nhóm số liệu, dường như có người muốn làm gì đó bất lợi với cậu.”