Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 117 : Pháp sư Trần, sự cảm động yên bình

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Bất lợi cho cô? Ngọc Tình nghe thấy vậy, cả người cô liền toát ra một vẻ lạnh lùng, chỉ thấy Ngọc Tình khẽ nhếch mép cười, giọng nói như làm người nghe đóng băng lại vậy: “Ai?”



Âu Dương Nguyệt ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ngọc Tình, cơ thể liền run lên, nhanh chóng trả lời: “Không biết, có điều tổ số liệu này được truyền ra từ Cục An ninh Quốc gia.”



Cục An ninh Quốc gia? Ngọc Tình khẽ cười: “Biết rồi.”



Tắt máy đi, nụ cười nhếch trên môi Ngọc Tình càng căng ra, Cục An ninh Quốc gia, Lý Uy? Được, được lắm, cô còn chưa tìm tới bọn họ mà bọn họ đã tìm tới cô trước rồi. Tuy người xưa thường nói ra tay trước để lấy lợi thế, có điều hôm nay Ngọc Tình cô muốn để bọn họ thấy thế nào được gọi là gậy ông đập lưng ông.



Còn tại sao Ngọc Tình lại tin lời của Âu Dương Nguyệt như vậy, điểm này hoàn toàn không cần nghi ngờ gì nữa. Âu Dương Nguyệt và Ngọc Tình cũng đã kết giao được mấy năm, quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng phải là quan hệ cấp trên và thuộc hạ, hoàn toàn có thể được coi là bạn bè với nhau. Hơn nữa Ngọc Tình tin vào con mắt nhìn người của bản thân mình.



ở kiếp trước, cô đã nhìn nhầm Lý Uy, nhìn nhầm Lưu Hoa. Vậy thì kiếp nay, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình nhìn nhầm người nữa. Kiếp trước, bởi vì nhìn không thấu người khác, cô đã phải trả giá quá đắt – đó chính là mạng sống của bản thân mình, vì vậy kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân được giẫm lên vết xe đổ của chính mình.



“Sao vậy, Ngọc Tình, xảy ra chuyện gì rồi?” nhìn thấy sự thay đổi thái độ của Ngọc Tình, Thất Nguyệt lập tức hỏi. cô là kẻ giết người, vì vậy cô rất nhạy cảm khi người khác thay đổi thái độ, cô có thể dễ dàng đọc được sự hỉ lộ ái ố của người khác, vì vậy sự thay đổi của Ngọc Tình không thể thoát khỏi ánh mắt của Thất Nguyệt.



“Không có gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.” Ngọc Tình nghe thấy Thất Nguyệt hỏi cô, lập tức khẽ cười, cô lại cười như một người dường như chẳng có chuyện gì vậy, chỉ thấy cô nhìn Thất Nguyệt chớp chớp mắt.



“Thật không?” Thất Nguyệt nhìn bộ dạng này của Ngọc Tình, trong lòng biết là không có chuyện gì lớn, có điều tuy là như thế nhưng cô vẫn nhìn Ngọc Tình với vẻ rất nghiêm trọng: “Ngọc Tình, em đã nói chúng ta là bạn cơ mà!”



Ngọc Tình bị câu nói của Thất Nguyệt làm đơ người ra, ngay sau đó cô giật mình nhìn Thất Nguyệt, cô luôn biết Thất Nguyệt là một người nhanh nhẹn hoạt bát và rất tinh tế, nhưng lại vẫn không ngờ rằng Thất Nguyệt lại nhạy cảm tới mức độ này.



“Tuy chị biết sự việc này trong mắt em có thể chẳng là gì, em cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng, nhưng, Ngọc Tình, em đã nói chúng ta là bạn mà.” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình khẽ mỉm cười, rồi nhìn Ngọc Tình vẻ ngây ngô. Tuy là cô cười, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Ngọc Tình, như thể đang muốn nói với Ngọc Tình rằng cô đang nói những lời rất nghiêm túc và thật lòng với Ngọc Tình.




Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười, nhìn Thất Nguyệt giống như mình đang ăn rất ngon lành, Wiliam đứng bên cạnh nhìn hai cô gái mải ăn mà chẳng quan tâm tới mình, cũng đưa tay ra cầm lấy một xiên, khẽ cắn một miếng nhỏ nếm.



Vừa cho vào mồm, hai mắt Wiliam sáng lên, ừm, không tới nỗi nào. Vậy là lần này anh ta há mồm thật to, tuốt một miếng thịt lớn cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.



Vậy là vốn dĩ chỉ có hai người hào hứng, bây giờ đã thành ba người cùng nhau chậm rãi đi dọc con phố và thưởng thức các loại đồ ăn.



Tới khi ba người ăn nó rồi trời cũng đã tối. lúc này Thất Nguyệt xoa xoa cái bụng căng tròn nhìn Ngọc Tình: “Chúng ta đừng bay nữa, đi bộ chút đi, thực sự no chết mất.”



Wiliam đứng bên cạnh gật đầu đồng ý, đúng vậy đúng vậy. trước đây anh ta ăn toàn cao lương mỹ vị, không ngờ các món ăn đường phố lại ngon như vậy, anh ta cũng không biết mình đã ăn nhiều tới thế nào.



Ngọc Tình cười vui vẻ nhìn hai người hài lòng như hai còn mèo, cô gật đầu: “Được, chúng ta đi bộ.”



Ba người đi ra khỏi con phố đồ ăn, đi dưới ánh đèn đường rực rỡ. Thế nhưng không biết làm sao, bọn họ càng đi lại càng thấy hoang vắng, cảnh tượng của con phố này không hề giống với con phố mà bọn họ vừa đi.



Vậy là đột nhiên ba người dừng bước lại, bọn họ quay mặt nhìn nhau, có mai phục!



Ngọc Tình đảo mắt nhìn con phố lạnh lẽo không một bóng người, cô khẽ cười, không ngờ tằng lần này Lý Uy lại ra tay mạnh như vậy, hiếm có mới mời đến được pháp sư Trần!



Ngọc Tình cười, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không mênh mông, tiếng nói lạnh lùng: “Các hạ, nếu đã đến rồi thì hãy hiện thân đi.”