Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 118 : Sát phạt, người thần bí

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Con phố lạnh lẽo, bầu trời xám xịt với những giọt mưa li ti rơi xuống. Cùng với hơi thở lạnh như băng đó, ba người quay mặt nhìn nhau, khẽ cười.



“Ha ha, tiểu cô nương thị lực khá lắm.” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, liền nghe thấy tiếng nói lãnh đạm dường như không phải xuất phát từ nhân gian vang lên.



Nơi mà tiếng nói đó vang lên, không gian như dậy sóng, hình bóng một người từ từ xuất hiện.



Người này vừa xuất hiện, ánh mắt ba người liền thoáng qua sự ngạc nhiên. Chỉ thấy người đó với mái tóc bạc dài tới tận chân, đôi mắt màu xanh da trời như đã đóng băng, chỉ cần liếc nhìn bạn sẽ cảm thấy như ánh nhìn đó đang muốn đóng băng bạn lại.



Ngọc Tình nhìn người đó khẽ cười: “Xem ra các hạ cũng không phải người thường, sao lại dễ để bị người khác lợi dụng như vậy.”



“Người thường?” người đó nhìn Ngọc Tình bật cười: “Có phải bị người khác lợi dụng hay không chẳng qua cũng chỉ là tự tại nhân tâm mà thôi.”



Tự tại nhân tâm, Ngọc Tình bĩu môi, nhìn người đó một lượt từ trên xuống dưới. Đồng thời lúc này, người đó liếc mắt nhìn về phía Ngọc Tình, không biết tại sao trên cơ thể Ngọc Tình lại có một mùi vị rất quen thuộc.



“Được rồi, đừng có nói những lời vô ích nữa, mục đích của anh là gì?” Ngọc Tình nhìn người đó với ánh mắt lạnh lùng rồi cất tiếng hỏi.



“Mục đích.” Người đó khẽ cười: “Cô nhìn tôi với ánh mắt đề phòng như vậy thì chắc là cũng đã biết mục đích của tôi là gì. Tôi đến đây là vì vó người muốn tôi giết chết cô.”



Người đó rất thẳng thắn, nói thẳng luôn. Lời nói quá thành thực đó làm cho Ngọc Tình thấy khó chịu.



Cô nhếch môi cười, sức mạnh tinh thần từ trong tiềm thức được đẩy ra, hóa thành một cái roi dài trong tay. Hai mắt cô đen sì nhìn người đó, trong đôi mắt đó thoáng qua sự nghi hoặc. hơi thở của người này, dường như có chút gì đó rất quen thuộc, chỉ là cô thực sự không nghĩ ra nó tới từ đâu.



Có điều không kể là tới từ đâu, hôm nay anh ta muốn đối đầu với cô vậy thì cô sẽ dùng thực lực để nói cho anh ta biết, muốn gặm xương của cô thì phải chuẩn bị có được một hàm răng thế nào!



Nhìn bộ dạng với tư thế sẵn sàng chiến đấu của Ngọc Tình, người đó khẽ cười khểnh, nụ cười này giống như hoa sen đá nở ra, bỗng chốc làm cho trước mắt tất cả mọi người sáng lên.
Ngọc Tình vung một tay lên, người đó giống như một sợi lông bị hất bay đi.



Ánh mắt Ngọc Tình hướng theo người đó, lạnh lùng hỏi một câu cùng với sự tức giận: “Ngươi là người của Lý Uy?”



Người đó nghe thấy hỏi, ánh mắt thoáng qua sự sợ hãi, hoảng hốt, hắn ngậm miệng không trả lời, nhưng hắn cũng lại không biết, chính việc hắn không trả lời lại làm co Ngọc Tình rõ câu trả lời hơn ai hết.



Ngọc Tình khẽ cười, cánh tay đưa lên cao, một luồng ánh sáng màu trắng sữa chiếu ra, lập tức hóa thành một ngọn lửa màu trắng sữa, bay tỏa ra, làm cho tất cả các thi thể đó cháy thành tro bụi.



Chứng kiến cảnh tượng này, kẻ cầm đầu kia đột nhiên đơ người ra, hắn nhìn mọi thứ như một kẻ ngốc, hắn nhìn Ngọc Tình như thể đang nhìn một kẻ đến từ ngoài hành tinh với ánh mắt hoảng loạn: “Rốt cuộc cô là ai?”



Ngọc Tình nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn đôi mắt kẻ đó đang chớp chớp choáng váng, cô từ từ mở miệng, giọng nói chậm rãi nhưng lại có sức vang vọng: “Sao Lý Uy phái ngươi đi giết ta mà lại không nói ta là ai à?” ánh mắt Ngọc Tình nhìn về những tro bụi của các thi thể kia, cô lại cười khểnh: “Xem ra Lý Uy cũng biết một mình ngươi không giết nổi ta, cho nên mới phái theo nhiều người thế này tới.”



Nhìn nụ cười trên môi Ngọc Tình cùng với ánh mắt và giọng nói đó, dường như trong mắt kẻ đó cô là ma quỷ chứ không phải là người, chỉ thấy toàn cơ thể hắn run lên, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng thì không cất được thành lời đành ngậm miệng lại.



Bây giờ hắn ta chỉ cầu mong cho cô gái này đừng tra tấn hắn mà hãy cho hắn được ra đi nhẹ nhàng.



Nhưng những gì hắn mong muốn lại trái lại với hiện thực mà hắn phải đối mặt, Ngọc Tình không hề có ý định dễ dàng tha cho kẻ này. Chỉ nghe cô nói: “Ngươi có biết những kẻ vừa rồi đã đi đâu rồi không?”



Cô vừa nói dứt lời, người đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, ánh mắt đầy sự thắc mắc tò mò, hắn ta không biết tại sao Ngọc Tình lại hỏi như vậy.



Ngọc Tình không hề quan tâm tới ánh mắt đó của hắn, cô chậm rãi mở miệng: “Ta cũng không biết bọn chúng đã đi đâu, ta chỉ biết, dường như bọn chúng đến cơ hội đầu thai vào kiếp khác để làm người cũng không có nữa.”



Nói rồi cánh tay cô từ từ giơ lên, một ngọn lửa được dâng cao dần dần, phản chiếu trong ánh mắt người đó đầy sự sợ hãi.