Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 71 : Tám năm sau, buổi đấu giá đầu tiên

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Tám năm sau.



Buổi triển lãm đá quý được diễn ra thường niên hàng năm, năm nay sẽ được tổ chức ở tỉnh N. Và trang sức Thụy Tình thì trở thành nhà tài trợ chính cho buổi triển lãm đá quý lần này.



Trải qua tám năm phát triển, ngày nay Thụy Tình cũng với tập đoàn Phong Thị đã xếp ở vị trí cao nhất và là đối thủ cạnh tranh của nhanh trong ngành công nghiệp đồ trang sức.



Tất cả những công lao này không còn nghi ngờ gì nữa, đều thuộc về Cố Nhất Hàng. Dựa vào phương thức quản lý đã có kinh nghiệm, lại thêm với kế hoạch phát triển cụ thể và đúng hướng, cùng với số vốn được cung cấp dồi dào, bây giờ Cố Nhất Hàng không còn là Cố Nhất Hàng của ngày xưa nữa rồi.



Bây giờ anh ta đã 38 tuổi, đã là một người đàn ông trung niên. Bây giờ anh ta đã không còn là một người đàn ông bệ rạc vì mất hết tất cả nữa rồi.



Lúc này anh ta đang đúng ở trước cửa của khách sạn Lạc Thánh, cười cười nói nói để tiếp đón những đại diện của các công ty tới tham dự lễ triển lãm.



Bây giờ anh ta tuy đã 38 tuổi nhưng trên khuôn mặt anh ta không có dấu vết gì thể hiện được tuổi tác của anh ta. Ngược lại chỉ thể hiện nhiều hơn sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành và thành đạt.



Cố Nhất Hàng nhìn mỗi vị khách cùng với nụ cười nở trên môi, thế nhưng trên thực tế, tâm trí của anh ta sớm đã bay đi rồi.



Trong vongg 8 năm qua, cô chủ nhỏ đã trao cho anh ta toàn bộ sự tin tưởng, tuy nói rằng Thụy Tình của ngày hôm nay là do một tay anh ta xây dựng và phát triển, nhưng toàn bộ công lao vẫn thuộc về cô chủ nhỏ - người đã trao cho anh ta sự tin tưởng và ủng hộ.



Từ trước tới nay cô chưa bao giờ hỏi về những việc này, tuy anh ta biết nhất định cô biết hết, nhưng biết mà không hỏi mới làm cho anh ta vô cùng cảm động.



Cô chủ nhỏ này thực sự có một sức cuốn hút rất lớn. Rõ ràng cô vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng bạn sẽ mãi mãi không có cách nào xem cô như một đứa trẻ. Rõ ràng cô là một người không thích cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng khi bạn nhìn cô ấy thì vẫn có thểm cảm nhận được sự ấm áp trong tận sâu con tim mình.



Cố Nhất Hàng nghĩ mà khẽ nhoẻn miệng cười, anh ta đang nghĩ nếu anh ta trẻ ra 10 tuổi, có thể anh sẽ theo đuổi Ngọc Tình. Nghĩ vậy rồi anh ta lại nghĩ tới Phong Nhã Trần.



Cái cậu nhóc đó tuy bây giờ vẫn còn đang đi học nhưng đã trở thành một trợ thủ của tập đoàn Phong Thị. Cậu ấy như vậy chắc chắn vượt trội hơn hẳn những kẻ công tử nhà giàu ngu dốt và kém cỏi khác. Trong thời gian đó, những công tử nhà giàu của thành phố X đều khá huênh hoang. Ai nói công tử nhà giàu thì ngu dốt và kém cỏi? Ai nói công tử nhà giàu chỉ là kẻ ký sinh trừng? Ai nói công tử nhà giàu chính là kẻ phá gia chi tử? Hức, phiền bạn đi mà xem xem Phong Nhã Trần.



Nghĩ tới đây là Cố Nhất Hàng đã cảm thấy chán nản, chẳng trách hai người đó lại trở thành một đôi. Hai người đó làm việc giống như một kẻ cuồng công việc vậy, đúng là muốn tách hai người họ ra với nhau cũng khó.



“Sao vậy, giữa ban ngày ban mặt chú Cố đang mơ gì à?” đang suy nghĩ thì một chiếc xe màu trắng bạc chạy tới, đỗ trước mặt anh ta.



Cố Nhất Hàng giật mình, lùi về phía sau một bước, khuôn mặt có phần sợ hãi nhìn ra.



Chỉ thấy cửa xe từ từ được mở ra, một thiếu niên với khuôn mặt anh tú như bước ra từ trong phim hoạt hình từ từ bước xuống xe.



Cậu khẽ cười, đôi mắt to và cong khẽ liếc nhìn lên, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên khuôn mặt! Cậu khẽ chớp mắt: “Chú Cố, chú thế này là không được đâu đấy!”



Lời cậu ta vừa dứt, cánh cửa chiếc xe màu trắng bạc lại một lần nữa được mở ra, một cô gái bước xuống. Cô gái tầm khoảng 15 tuổi, mái tóc được buộc lại gọn gàng lệch sang một bên vai, cơ thể dậy thì bắt đầu thể hiện những đường cong tuy chưa thật rõ nét, đôi mắt to tròn của cô khẽ hướng lên, không nói gì.



Cô đứng ở đó, người khác có thể cảm nhận được từ trong con người cô phát ra sự cao quý khác thường.



Cô gái đó chính là Ngọc Tình.



Tám năm đã qua đi, cô của ngày hôm nay cuối cùng đã không còn là cô bé nhỏ xíu kia nữa. Cô lặng lẽ đứng ở đó, ánh mắt trầm mặc.



“Tiểu....Tiểu chủ!” Cố Nhất Hàng vừa nhìn thấy Ngọc Tình, lưỡi anh ta như cứng lại, tuy anh và cô chủ nhỏ này rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng mỗi khi gặp hay nói chuyện anh vẫn rất sợ cô.



Chắc là, cả đời này anh cũng sẽ không quên, cô gái này năm xưa đã nhìn anh với ánh mắt và nói với anh ngữ khí thế nào.



Đương nhiên, anh ta càng không quên được đó là, cô gái này đã dễ dàng cứu được anh ta, cho anh ta có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay.



Ngọc Tình nghe thấy vậy, khẽ nhướn mày: “Có việc gì vậy?”




Mái tóc dài màu nâu của cô gái được rẽ sang hai bên dài xuống ngực, chỉ nhìn vào hình dáng đó, mọi người liền biết đó là một người ưu tú.



Cô gái bước tới vị trí trung tâm của bục bán đấu giá, quay người xuống nhìn quan khách, khẽ cười: “Chào mọi người, tôi là người điều khiển cuộc bán đấu giá ngày hôm nay, Tiên Ức!”



Nụ cười mỉm đó, không hề có sức quyến rũ tới kì lạ, nhưng mọi người đều cảm thấy nụ cười đó thấm sâu vào lòng người.



“Này, Tiên Ức tiểu thư đã kết hôn chưa vậy, thấy tôi thế nào hả!” ở bên dưới lập tức có người lên tiếng, con người thì ai cũng yêu cái đẹp, huống hồ cô lại là một con người ưu ú, bọn họ sao mà lại không có chút rung động?



“Đúng vậy, đấu giá hoa làm gì, đấu giá người luôn đi!”



“Đẹp quá!”



Bên dưới tiếng bàn tán trêu đùa xôn xao, nhưng Tiên Ức vẫn giữ sự bình tĩnh và ôn hòa đứng đó, dường như những người mà bọn họ đang thảo luận không phải là cô vậy.



Mãi cho tới khi những người này tự nói tự nghe chẳng còn thấy thú vị gì nữa, Tiên Ức mới khẽ nhoẻn miệng cười: “Mọi người nói xong rồi, vậy thì tới lượt tôi!”



Nói rồi cô khẽ ra hiệu bằng tay, một chiếc kệ trưng bày từ từ được đẩy lên từ dưới nền, bên trên đặt một chậu cây xanh tinh khiết.



Đó là một chậu cây xanh mơn mởn, toát lên một linh khí dày đặc. Ồ, điều đặc biệt nhất chắc có lẽ là hình dáng của nó. Loại cây hình trái tim tự nhiên, lúc này trong mắt mọi người nó có một sức hấp dẫn kì lạ chỉ mình nó mới có.



“Như mọi người đã thấy, chậu cây này là chậu cây với tạo hình trái tim tự nhiên. Nó tượng trưng cho việc hướng về một tình yêu cao đẹp. Màu xanh biếc của nó ngoài việc làm cho người nhìn thấy mát nhãn thì còn được dùng để biểu thị tâm ý! Tôi nghĩ vẫn còn một điểm mà chắc mọi người đều cảm nhận được.” Tiên Ức lại nhoẻn miệng cười: “Đó chính là mùi hương nhè nhè giúp mang lại cảm giác sảng khoải.”



Tiên Ức đứng trên bục, hành động và lời nói đều hết sức chuẩn mực nhưng khi cô đưa tay lên hướng về phía mọi người khi đó cô có một sức quyến rũ khó nói thành lời.



Ngọc Tình nhìn hơi nheo mày lại, cô quay sang nhìn Tiêu Thần.



Tiêu Thần thấy Ngọc Tình nhìn mình, cũng quay đầu lại, khẽ cười rồi lắc lắc đầu, biểu thị rằng cô không phải lo lắng.



Ngọc Tình thấy vậy, vốn dĩ với nguyên tắc đã dùng người là không nghi ngờ và nghi ngờ thì không dùng, cô liền quay đầu đi. Tuy có chút nghi ngờ, nhưng không thể phủ nhận, cô gái này có khả năng trời phú về việc bán đấu giá. Cũng có thể là do sắc đẹp của cô ấy, mọi người vì nhìn cô mà cũng nhìn luôn cả chậu cây đặt bên cạnh.



“Cây Thí Tâm.” Tiêu Ức nói: “Bây giờ bắt đầu tiến hành đấu giá, giá khởi điểm là 1000 tệ, mỗi lần trả giá không được thấp hơn 10 tệ.”



Nói rồi Tiên Ức đứng sang bên cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào chậu cây. Trong giây lát, màu xanh của lá cây và màu trắng hồng của da thịt cô gái làm cho người ngồi dưới không thể không dán mắt vào.



Những người đàn ông ngồi phía dưới cảm thấy nóng đầu lên: “1100.”



Tiên Ức ngha thấy vậy khẽ nhướn mày, ánh mắt lướt quanh nhìn mọi người.



“1150.”



“1200.”



Tiên Ức khẽ cười, không nói gì, ánh mắt từ từ hướng về phía Tiêu Thần.



...............



“2000.” Giá của chậu cây vẫn không ngừng được tăng lên, một lúc sau ánh mắt cô lại từ từ di chuyển, nhoẻn miệng cười.



“5000!”