Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 85 : Quyết định của lưu bân, đuổi theo

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Ngọc Tình đang hào hứng nhưng lại nghe thấy tiếng gọi, thôi được rồi, ăn cơm! Vậy là cô lại mất cả hứng thị sát lãnh thổ, quay người liền ra khỏi không gian.



Phong Nhã Trần nhìn thấy cô xuất hiện, hơi đơ người ra. Hôm nay Ngọc Tình có chút gì đó khác khác, thế nhưng khác ở chỗ nào thì anh lại không nói ra được, nói chung là không giống với bình thường.



Dường nhu khí chất từ trong ra ngoài của cô đều thay đổi, có một cảm giác như vừa tái sinh, vừa thoát xác. Thế nhưng vừa mới gặp mặt nhau mà, sao bây giờ mới cảm thấy là sao?



Ngọc Tình nhìn bộ dạng ngây người ra của Phong Nhã Trần, liền khẽ cười: “Đi thôi, đi ăn cơm!”



ừm! Phong Nhã Trần gật đầu cũng Ngọc Tình đi ra ngoài, thế nhưng hai người vừa mới ra khỏi phòng khách, điện thoại của Ngọc Tình liền vang lên.



Phong Nhã Trần thấy vậy liền liếc mắt nhìn Ngọc Tình: công việc bận quá!



Ngọc Tình nhún vai: bình thường thôi.



Hức, Phong Nhã Trần quay người đi vào nhà ăn, chẳng để ý tới cô nữa! Cái cô nương này đúng là không đáng yêu!



Ngọc Tình nhướn mày, nhận điện thoại.



“Đường chủ, người của Bạch bang hành động rồi, lúc này đang tiến công vào Vân Đỉnh.” Ngọc Tình còn chưa nói gì, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng.



Ngọc Tình nghe thấy vậy liền nhìn ra bầu trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ, người của Bạch bang lại dám ra tay giữa thanh thiên bạch nhật? “Nghiêm trọng không?”



“Đường chủ yên tâm, Vân lão đại sớm đã có sự chuẩn bị!” người đó vừa nghe thấy lập tức như biết Ngọc Tình muốn hỏi gì, liền trả lời ngay.



“Ồ!” Ngọc Tình gật đầu: “Không cần phải lãng phí thời gian, nói với Vân Ca, báo cảnh sát luôn.”



Nói xong, Ngọc Tình liền tắt máy, người ở đầu dây bên kia đớ người ra, báo cảnh sát? Chưa từng nghe thấy ở cái thế giới xã hội đen này lại còn có chuyện báo cảnh sát? Lão đại à, Vân Đỉnh là của nhà người ta, chúng ta đi cướp về mà, lại còn quang minh chính đại mà báo cảnh sát?



Cô sợ phiền phức chưa đủ nhiều hay sao?



Song những thắc mắc của anh ta đương nhiên Ngọc Tình nghe không thấy, vì vậy anh ta chỉ có thể nghe lời đi nói với Vân Ca rằng đường chủ muốn báo cảnh sát.



Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, từ trước tới nay cô không phải là người hay ra lá bài theo lẽ thường tình, giữa thanh thiên bạch nhật thế này dám ra tay làm bừa! Cô là người tốt, là một công dân tốt của nước Z, vì vậy báo cảnh sát là điều bắt buộc! Có người muốn làm cu li thì tội gì chứ!



Lại nói cái chút việc của hắc đạo này, ai mà không biết, ai dám đem Vân Đỉnh cướp từ tay cô rồi trả lại cho Vân bang, nếu có cô sẽ coi kẻ đó là to gan.



Hức, Yến Vân ngươi muốn đấu với ta sao? Tốt nhất là hãy tu luyện vài trăm năm nữa đi!



Vừa mới nâng cấp, tâm trạng cô lúc này rất tốt, cô hất tóc về phía sau rồi đi ăn cơm, hôm nay là sinh nhật của ba cô cơ mà!



Còn về phẫn Vân bang, cứ để yên cho chúng, có thời gian cô sẽ từ từ xử lý chúng! Dám nhổ răng trong miệng hổ? ừm, Ngọc Tình rất khâm phục dũng khí của Yến Vân.



Ngọc Tình đi tới nhà ăn, nhìn ba mẹ cười rõ tươi: “Con chúc ba sinh nhật vui vẻ!”



Ngọc An Quân nhìn bộ dạng này của cô, cười cười ấu yến: “Con á!”



“Nha đầu thối!” Lý Nguyệt lườm yêu cô một cái: “Con còn nhớ hôm nay là sinh nhật ba con à. ngày nào cũng không biết bận cái gì mà cả ngày không thấy mặt mũi đâu, hôm nay may mà có Tiểu Trần giúp đỡ.”
“Em không đuổi theo à?” Phong Nhã Trần khẽ vỗ lên vai Ngọc Tình hỏi.



“Đuổi theo?” Ngọc Tình đơ người ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhã Trần: “Anh thực sự nghĩ kĩ rồi?”



Phong Nhã Trần gật đầu: “Cái tên tiểu tử đó có thế nào đi chăng nữa, anh ta đi thế này, trong lòng em nói gì thì nói cũng luôn có anh ta, nhưng như bây giờ, thì anh đang chiếm hết rồi, hức!”



Đôi mắt hoa đào của Phong Nhã Trần chớp chớp, anh nói. Nhưng cái bộ dạng này của anh làm Ngọc Tình rất thương xót: “Cảm ơn anh, xin lỗi anh.”



Phong Nhã Trần nghe thấy vậy liền vỗ nhẹ vào vai cô: “Nói cái gì thế hả? còn nói xin lỗi anh không để em đi đâu.”



Cái bộ dạng như một đứa trẻ của Phong Nhã Trần làm Ngọc Tình bật cười, trong lúc ba mẹ cô không chú ý cô nhún chân lên hôn anh một cái: “Em yêu anh.”



Phong Nhã Trần nghe thấy vậy liền cười cười, ừm, vẫn là câu nói anh thích nghe.



“Ba mẹ, chúng con ra ngoài một lát!” Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần cười đầy si mê, cô thấy thật buồn cười, kéo tay anh chạy đi, vừa chạy vừa nắm tay nhau.



“Hai cái đứa trẻ này!” Lý Nguyệt nhìn theo bọn họ vừa cười vừa lắc đầu.



“Này, anh nói xem, hai đứa chúng nó không phải là yêu nhau đâu chứ?” Lý Nguyệt cười cười đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi.



Ngọc An Quân vừa nghe thấy đột nhiên lắc đầu: “Không phải đâu, chắc là không phải, Tiểu Tình là đứa trẻ nghe lời.”



“Ừm, chắc là không phải, chúng nó vẫn còn nhỏ mà! có điều nói ra nếu phải thì cũng chẳng sao, gia thế của Tiểu Trần cũng tốt, hơn nữa thành tích học tập của Tiểu Tình từ trước tới nay đều rất tốt.” Lý Nguyệt nghĩ vậy rồi nói.



“Em ấy, nghĩ lung tung cái gì thế? TÌnh Tình là đứa trẻ có chủ kiến, hơn nữa con cháu đều tự có phúc của con cháu, kệ chúng nó đi.” Ngọc An Quân khẽ vuốt tóc vợ, cười nói.



“Vâng.” Lý Nguyệt dựa đầu vào lòng chồng mình. Bây giờ cuộc sống của bọn họ cũng đã rất tốt rồi, Lý Nguyệt chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay, bà chắc là mãn nguyện rồi.



Chồng bà nói đúng, con cháu tự có phúc của con cháu, vì vậy bà cũng không cần lo lắng nữa, lại nói Ngọc Tình là đứa trẻ có chủ kiến.



Lúc này hai người đang đứng ở cửa chuẩn bị lên máy bay, lặng lẽ đợi cái tên si tình đang định bỏ trốn kia.



Nửa giờ đồng hồ qua đi, Lưu Bân cuối cùng cũng tới, khuôn mặt đẹp trai của anh đầy sự thất vọng, lặng lẽ nhìn chiếc vé máy bay trong tay mình, trong lòng có một cảm khác buồn khó nói.



Lưu Lỗ Hàn đã được đưa đi rồi, vì vậy bây giờ chỉ có một mình anh đi. Lưu Bân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn toàn bộ khung cảnh phía sau lưng, phát hiện không thấy có người mà anh muốn gặp, trong lòng buồn bã.



Anh hối hận rồi, anh rất muốn nhìn thấy cô, thế nhưng, anh không thể, cô, không yêu anh.



Nghĩ vậy Lưu Bân liền cúi rụp đầu xuống, một giọt nước mắt chảy ra. Tạm biệt, Ngọc Tình.



“Này, anh định đứng ở đó bao lâu hả, nếu không đi, máy bay sắp cất cánh rồi!” Ngọc Tình nhìn không quen cái bộ dạng này của Lưu Bân, cái bộ dạng này làm cô thấy đau lòng và thương cho anh, vậy là cô mở miệng gọi.



Hả? Lưu Bân lập tức ngẩng đầu lên, máy bay sắp cất cánh rồi?



Song khi anh ngẩng đầu lên nhìn thấy người đó, anh cười như một kẻ ngốc. Anh đang nằm mơ sao?