Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 86 : Đón nhận Lưu Bân tìm tới tận cửa

Ngày đăng: 20:44 19/04/20


Ngọc Tình nhìn bộ dạng như kẻ ngốc của Lưu Bân, cô khẽ cười.



“Nhanh lại đây!” cô khẽ mở miệng, trong giọng nói có chút bất lực, lạnh nhạt nhưng lại cũng có vẻ thương xót.



Lưu Bân nghe thấy rồi nhưng không động đậy gì, anh lặng lẽ đứng đó nhìn Ngọc Tình, mắt anh nhòe đi vì nước mắt. Không phải anh không muốn lại gần mà là anh không thể, anh không dám. Ông trời biết anh muốn kéo cô gái đó ôm vào lòng tới cỡ nào, ôm chặt lấy cô, nói với cô rằng anh thích cô biết nhường nào. Thế nhưng anh không thể, anh rất sợ, sợ anh lại gần thì cô sẽ biến mất.



Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thấy anh muốn lại gần nhưng lại không dám, chỉ lo lắng và hồi hộp nhìn bản thân mình, cô chỉ khẽ cười, cái chàng trai ngốc nghếch này, sao lại ngốc đến thế cơ chứ!



Cô thấy anh không động đậy, chỉ có thể tự mình tiến lại gần, nhìn anh, đưa tay ra ôm lấy anh.



Hơi ấm giữa hai người tiếp xúc với nhau, lúc này Lưu Bân cuối cùng cũng tin tất cả là thật, cô thật sự đến rồi, vậy là chẳng nghĩ nhiều thêm nữa, anh dang tay ra ôm chặt cô gái đó vào lòng.



Cúi đầu xuống, những giọt nước mắt chảy xuống.



“Đồ ngốc!” Ngọc Tình khẽ thở dài, ôm lấy anh.



“Ngọc Tình, Ngọc Tình.” Lưu Bân ôm chặt lấy Ngọc Tình, không ngừng thì thầm gọi tên cô. Thật tốt, cảm ơn ông trời, cảm ơn ông đã đưa Ngọc Tình tới bên cạnh con, cảm ơn!



Ngọc Tình ôm lấy Lưu Bân, trong lòng là một cảm giác không nói ra thành lời. Lưu Bân lúc này yếu đuối hơn bất kể khi nào cô từng gặp. Lưu Bân trong lòng cô hoặc là bá đạo, hoặc là giảo hoạt, chứ tuyệt đối không yếu đuối như thế này.



Kể cả lần trước, khi anh quỳ trước mặt cô khóc sướt mướt cô cũng không nhìn thấy Lưu Bân thế này. Lúc đó anh đau khổ, mơ màng, còn lúc này thì lại yếu đuối, mỏng manh như một chiếc bình thủy tinh dễ vỡ.



Nhìn anh lúc này cô cảm thấy vừa thương vừa mừng.



“Đồ ngốc!” Ngọc Tình ôm anh, hai tay vỗ nhẹ vào lưng anh, tiếng nói nhẹ nhàng.



“Ngọc Tình, anh chưa từng nghĩ em sẽ tới, anh chưa từng nghĩ.....cảm ơn em! cảm ơn em....” Lưu Bân không biết bản thân mình nên nói gì, anh cứ lặp đi lặp lại các câu nói, anh cố gắng muốn thể hiện tình cảm của bản thân, thế nhưng cuối cùng mọi thứ muốn thể hiện lại loạn hết cả lên.



Mặc kệ, mặc kệ hết, anh thực sự rất vui. Kể cả cô chỉ tới để tiễn anh, kể cả cô chỉ là đến cho có lệ thì cũng đáng, thực sự, thực sự đáng, chỉ cần như vậy anh đã mãn nguyện rồi.


“Không phải chuyện lớn!” Ngọc Tình khẽ cười: “Có chút chuyện cỏn con thôi, em đi giải quyết một chút, bằng không có một số người lại thực sự không biết bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng!”



Ngọc Tình nói với ngữ khí như đang nói đùa, làm cho Lưu Bân thở phào một tiếng nhẹ nhõm: “Hay là, để anh đi cùng em.”



“Ừm, cũng được!” Ngọc Tình gật đầu, nếu đã đón nhận Lưu Bân, vậy thì đương nhiên không phải chỉ nói chơi, vì vậy tất cả mọi việc của cô đương nhiên đều phải để Lưu Bân được biết.



Lưu Bân thấy vậy liền cười vui mừng.



“Vậy hai người đi đi, anh về trước.” Phong Nhã Trần nhìn bọn họ khẽ cười.



“Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé!” Ngọc Tình gật đầu, nắm lấy tay Lưu Bân, người cô khẽ di chuyển rồi liền biến mất tại đó.



Phong Nhã Trần nhìn hai người biến mất, miệng khẽ nhếch cười. nếu nói anh không ghen tỵ thì là giả, nhưng anh biết Ngọc Tình đang vui.



Ngay sau khi biến mất cùng Ngọc Tình, Lưu Bân đờ người ra, thế này là thế nào. Thế này....thực sự huyền ảo! Anh há hốc mồm nhìn Ngọc Tình, cái bộ dạng đờ đẫn giống như một tên ngốc, Ngọc Tình nhìn thấy liền cười.



“Đồ ngốc, khép miệng anh lại!” Ngọc Tình vừa nói vừa lấy tay khép miệng Lưu Bân lại: “Cái này không phải là bí mật lớn nhất của em đâu.”



Lưu Bân nhìn cô đột nhiên cười ngốc nghếch, bởi vì có thể được cô chia sẻ bí mật của cô, bởi vì Ngọc Tình thực sự đã đón nhận anh.



“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói về chuyện này!” Ngọc Tình vận hành tâm niệm, hai người liền xuất hiện gần tổng bộ của Vân bang, lúc này người của Thích Hiểu vẫn chưa tới nơi.



“Đi thôi, chúng ta đi tìm Yến Vân!” Ngọc Tình khẽ cười, nắm lấy tay Lưu Bân, quang minh chính đại tiến vào bên trong.



Yến Vân đang thách thức cô sao? Được thôi, cô cho anh ta cơ hội vậy! tự tìm tới sự đả kích thì cô việc gì phải nể mặt anh ta chứ!



Lúc này Yến Vân đang ngồi trong bàn làm việc trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để mở rộng được địa bàn, và không ngờ là kẻ địch đã tìm tới tận cửa!



“Hey!” đang suy nghĩ, anh ta liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Ngọc Tình đang mỉm cười, đứng trước mắt anh ta, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ.