Tái Thế Làm Phi

Chương 14 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Vốn đêm nay hai người nên đi dạo thật vui vẻ thì bây giờ không gian lại tràn ngập sát khí, đường phố hỗn loạn, Triệu Sâm mang theo Mạnh uyển né đao kiếm của thích khách. Xem ra hắn cũng không đem binh khí theo, thứ có thể chống đỡ bây giờ chỉ có quạt xếp trong tay.



Chất liệu của cái quạt kia hẳn không giống bình thường, nó đã mấy lần cản mũi kiếm của thích khách đâm xuống giúp bọn họ, Mạnh Uyển không dám thở, ôm chặt lấy Triệu Sâm theo bản năng. Dưới ánh trăng, tóc hắn tung bay, kim quang phản xạ đao kiếm, hiện lên hàn quang.



“Điện hạ!”



Thị vệ xông qua đoàn người hỗn loạn, vây quanh Triệu Sâm và Mạnh Uyển. Triệu Sâm dừng lại, tay áo tung bay, nhíu lông mày nhìn hộ vệ đánh nhau với thích khách, đầu mày tràn đầy hàn khí.



Mạnh Uyển dựa vào thân hình vững chãi của hắn, Triệu Sâm cúi đầu nói: “Đứng im ở đây.” Sau đó hắn tiến lên giúp thị vệ. Số lượng thích khách hơn xa bọn hắn, nhưng hắn vẫn có thể ứng phó thành thạo, Mạnh Uyển đứng giữa vòng bảo hộ đã không còn sợ hãi như trước.



Nhưng khi hộ vệ vừa đi chỗ khác ngăn thích khách, lại có hắc y nhân khác đánh lén phía sau Mạnh Uyển. Mạnh Uyển cũng không phát hiện ra, nhưng Triệu Sâm thì có. Hắn có đầy đủ thời gian cứu Mạnh Uyển ra, hộ vệ gần đó cũng có thể bảo vệ nàng thật tốt, nhưng chính tại lúc đó, ông trời lại vẽ vời thêm chuyện.



Chỉ thấy một thư sinh áo dài màu xanh xông lên kéo tên thích khách muốn đánh lén Mạnh Uyển, bị thích khách đạp bay, nặng nề ngã xuống. Vất vả đứng lên nhìn lại, Mạnh Uyển đã được Triệu Sâm ôm vào ngực, thích khách đều đã bị đánh ngã, khăn vải cũng bị cởi hết ra.



Trên mặt Tô Ký Trần để lộ chút xấu hổ, cố gắng đứng lên, tập tễnh đi tới, nén đau đớn hành lễ, nói: “Tại hạ vẽ vời thêm chuyện rồi, khiến tiểu thư cùng tiên sinh thêm phiền, thật có lỗi.”



Mặc dù trên người mang thương tích, còn ở trong tình huống khó xử nhưng vẫn tự nhiên hào phóng đi đến chào hỏi, Tô Ký Trần không hề kém cỏi chút nào, đây cũng là nguyên nhân khiến Mạnh Uyển có vài phần kính trọng đối với hắn lúc trước.



Triệu Sâm buông Mạnh Uyển ra, đánh giá Tô Ký Trần một cái, khép quạt xếp, gõ gõ trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Không sao, không biết công tử tên họ gì? Ngươi cứu nàng, ta nên cám ơn ngươi thật tốt.”



“Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến.” Tô Ký Trần cười nói: “Mọi người không sao là tốt rồi, chỉ là ta chưa bao giờ thấy nhiều thích khách ở Cam Lâm như vậy, có lẽ công tử cũng không thấy nhiều, tại hạ không làm chậm trễ mọi người nữa, đi trước một bước.” Hắn cấp bậc lễ nghĩa chu đáo rồi rời đi, chỉ là lúc hắn quay đi lại ôm ngực khiến người khác lo lắng.



Cả quá trình vừa rồi Mạnh Uyển đều cau mày, cũng không nhìn hắn, vẫn là bộ dáng cô gái nhỏ dựa vào người Triệu Sâm. Kiếp trước nàng không gặp chuyện này, khi đó nàng không có cơ hội ở một mình cùng Triệu Sâm, càng đừng nói tới đi xa. Nàng cũng không nghĩ tới, kiếp này đã gặp được Tô Ký Trần nhanh như vậy.



Sống lại một đời, quả nhiên mọi thứ đều không giống lúc trước. Không hiểu sao nàng còn có chút chờ mong.



Về thái độ lãnh đạm của Mạnh Uyển đối với Tô Ký Trần, Triệu Sâm hình như rất vừa lòng, đợi Tô Ký Trần tiến vào hẻm nhỏ, liền phân phó: “Tinh Trầm, hộ tống vị công tử kia trở về, nhớ phải để lại thuốc trị thương.”


Tinh Trầm lĩnh mệnh đưa Mạnh Uyển rời khỏi đó, Tam điện hạ lại quăng ra một câu, ngữ khí bay bổng lại khiến bước chân hắn hơi chột dạ.



“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mang đầu tới gặp ta.”



Mạnh Uyển không nhịn được quay đầu nhìn Triệu Sâm, hắn nghiêm mặt, đâu còn bộ dạng tươi cười, hiện tại là bộ dáng uy nghiêm không thể chạm tới.



Nhưng khi hắn nhận ra nàng đang nhìn chăm chú, liền thu lại uy nghiêm, trở lại bộ dáng ôn nhu hòa ái.



… Đều nói nữ nhân trở mặt nhanh, so với nữ nhân, Tam điện hạ còn trở mặt nhanh hơn.



Ban đêm, giờ Tý.



Mạnh Uyển đã sớm chìm vào giấc ngủ, thư phòng Lý tri phủ lại vẫn sáng đèn, Triệu Sâm đang đánh cờ cũng lão hòa thượng.



Hai người không ai nói lời nào, đến tận khi Triệu Sâm thắng, bỗng nhiên hắn ném quân cờ xuống, đứng lên nói: “Đêm đã khuya, ta cũng nên cáo từ.”



“Điện hạ có tâm sự trong lòng nhưng kĩ năng đánh cờ vẫn tài tình như vậy, bần tăng bội phục.” Hòa thượng thở dài.



“Đại sư quá khen.” Triệu Sâm không yên lòng nói xong, cáo từ với lão hòa thượng, chân bước qua Tùng Trúc viện, đứng ở ngoài Tuyết Mai viện.



“Tham kiến điện hạ”



Hộ vệ canh giữ ở bên ngoài đều quỳ hết xuống hành lễ, Triệu Sâm ra hiệu cho bọn họ không được lên tiếng, hắn đi vào sân nhỏ, nhìn ngọn đèn mờ trong phòng, biết rõ người bên trong đã ngủ, đó là nha hoàn gác đèn đêm.



Kiểm tra sự an toàn xung quanh, xác định không có sơ hở, Triệu Sâm mới quay về. Đi được vài bước hắn lại dừng, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, trầm ngâm nói: “Dọn dẹp sương phòng ở Tuyết Mai viện đi, đêm nay ta ở nơi này.”



Như vậy… là hắn không tin tưởng hộ vệ, muốn đích thân ở đây bảo vệ nàng.