Tái Thế Làm Phi

Chương 15 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Cả đêm nay Mạnh Uyển không ngủ yên được, bị giật mình tỉnh dậy mấy lần liền. Định gọi Phù Phong lấy cho mình chút nước thì sợ làm phiền người khác nên đành phải nằm yên một chỗ, mở to mắt ngẩn người nhìn nóc giường.



Tấm rèm sa che giường được làm từ chất liệu rất tốt, sờ vào cảm thấy rất mềm mại. Bỗng bên ngoài nổi lên một trận gió, tấm rèm bị thổi bay lên,trong bóng đêm, Mạnh Uyển trừng mắt lên nhìn thì phát hiện người đứng ngoài rèm không phải Phù Phong mà là một người khác.



Mặc dù rất muốn hét lên nhưng nàng lại nhịn xuống, bởi vì nàng đang cố gắng nhìn rõ người đó là ai.



“Sao lại là chàng?” Nàng nắm chặt chăn ngồi dậy, hạ giọng hỏi: “Đã trễ vậy rồi, chàng còn tới đây làm gì?” Nàng thấy bên ngoài trừ ánh đèn gác đêm leo lắt thì vẫn còn tối om nên tiếp tục hỏi: “Chàng lén vào à?”



Triệu Sâm ngồi bên giường, sắc mặt không đổi vuốt ve lọn tóc dài bên tai, bình tĩnh nói: “Ta nhảy cửa sổ vào đấy.”



“…” Khóe miệng Mạnh Uyển ra sức co giật, “Không ngờ tam điện hạ ngày thường coi trọng lễ tiết như vậy mà lại nhân lúc đêm khuya nhảy vào khuê phòng nữ tử, quả thật vượt xa bọn hái hoa tắc rồi, nếu bị người khác biết thì tên tuổi anh hùng đều chẳng còn đâu.”



“Ta không đến khuê phòng nữ tử nào cả, chỉ đến chỗ nàng thôi. Ở đây chỉ có hai ta, nếu bị người khác biết, cũng là do nàng nói ra.”



Hắn cúi đầu nhìn nàng, mắt đen lay láy, răng trắng môi hồng, khóe miệng cong lên đẹp mắt.



Mạnh Uyển mấp máy môi mãi, một lúc sau mới bĩu môi nói: “Ta sẽ không nói ra.”



“Vì thế ta mới đến.”



Hắn trả lời nhanh đến mức Mạnh Uyển hiểu được, thì ra hắn sớm đã biết mình sẽ nói vậy.



Lòng hơi nghẹn lại, Mạnh Uyển không nói gì nữa mà ôm sát chăn rồi ngồi ở đầu giường trừng mắt nhìn hắn. Triệu Sâm ngồi thẳng người, cười ôn nhu: “Không phải đang xem ta là đăng đồ tử chứ? Nàng cứ yên tâm ngủ đi, ta gác đêm cho.”



“Chàng vừa nói gác đêm cho ta sao? Ta nào có nhận được đãi ngộ tốt vậy. Mà… chàng không ngủ được hả?” Mạnh Uyển mở to mắt.



“Tối nay làm cho nàng kinh sợ, là ta không đúng. Bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là ta sơ sẩy. Tất cả đều là do ta phạm sai lầm nên đương nhiên phải đến đền bù rồi.” Hắn nương đến cuối giường, để chân đáp xuống đất. Áo hắn có màu trắng khiến nàng có thể nhìn rõ hình dạng hắn ngay cả trong bóng tối, “Hình như nàng đã tỉnh nhiều lần rồi, ta ở ngoài cửa sổ nghe nàng thở không đều nên mới vào.”



Tâm tình Mạnh Uyển bây giờ vô cùng phức tạp, vẫn nhìn hắn nhưng không có thêm động tác nào khác.



Triệu Sâm dứt khoát nghiêng thân tới cho đến khi trán dán vào trán nàng mới thấp giọng nói: “Đừng nói với ta là nàng chưa muốn ngủ là vì muốn làm chuyện khi trước trong xe ngựa với ta nhé?”



Hắn đã nói đến vậy, nếu Mạnh Uyển nàng còn không ngủ thì khác gì mời gọi hắn chứ?



Hai mắt nàng lập tức nhắm nghiền lại, trùm chăn kín mặt rồi nằm dí trên giường thở gấp.



Nhìn bộ dạng này của nàng, khóe miệng Triệu Sâm nhẹ nhàng cong lên. Ngón tay vừa thon dài vừa trắng nõn của hắn khẽ kéo chăn lên. Còn nàng thì kiên trì nhắm chặt hai mắt, nàng sợ rằng sau khi đối mặt với hắn thì sẽ càng khó xử. Hắn cứ vậy nhìn nàng một hồi, chợt đôi môi rơi lên trán nàng lúc nào không hay, để lại một nụ hôn không nặng cũng chẳng nhẹ.



Cơ thể Mạnh Uyển cứng đờ nhưng thả lỏng xuống rất nhanh, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.



Triệu Sâm đúng là quân tử thật, mặc dù hắn có thân phận muốn làm gì cũng được. Đêm nay, Mạnh Uyển không còn tỉnh bất chợt lần nào nữa. Chỉ là khi buổi sáng thức dậy thì nàng không tìm thấy bất kì dấu vết nào chứng tỏ Triệu Sâm đã đến đây lúc tối cả.
Mạnh Uyển yên lặng theo chân phụ thân đi vào, thầm nghĩ, sắc mặt ta kém đến thế à? Vốn nghĩ đám người các ngươi sớm đã thành mây khói rồi, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy mặt các ngươi, sắc mặt ta mà tốt thì chắc là quỷ rồi.



Phụ thân ruột của ta kia kìa, còn chỗ đâu cho các ngươi nhiệt tình?



Trong lòng tò mò không biết có chuyện gì xấu xảy ra không mà Lâm Uyển và Mạnh Nhu còn tốt thế, cho nên vừa vào nhà Mạnh Uyển liền ám chỉ phụ thân cho người lui hết. Mạnh thừa tướng đuổi Mạnh Nhu và Lâm Uyển đi, đợi trong phòng chỉ còn hai cha con rồi mới mở miệng.



“Vi phụ nuốt lời rồi, con gái không giận chứ?” Ông có chút bất đắc dĩ thở dài.



“Con gái không giận đâu, phụ thân không cần nghĩ nhiều.” Mạnh Uyển rót một chén trà cho ông, đặt xuống hỏi: “Vì sao mà phụ thân lại đổi ý?”



Mạnh thừa tướng nhấp một ngụm trà, “Ta nào có muốn đổi ý, chỉ là Lâm quý phi kia khiến ta không thể không đổi ý.”



“Bà ta bức phụ thân giải trừ cấm túc cho bọn họ sao?” Mạnh Uyển nhíu mày.



“Không phải, dù sao thì nàng ta cũng là phi tử hậu cung, sao có thể can thiệp chuyện nhà các đại thần được.”



“Vậy thì?”



Mạnh thừa tướng lắc đầu nói: “Tỷ tỷ con, Nhu Nhi đã đính hôn với nhị điện hạ, ít ngày nữa sẽ gả đến phủ nhị hoàng tử làm trắc phi.”



Mạnh Uyển lập tức há to miệng, ngạc nhiên nói: “Nhị điện hạ? Cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia á?”



Nghe được con gái hình dung vậy với Triệu Ân, Mạnh thừa tướng không nhịn cười được: “Lời này may mà con nói ở nhà với vi phụ đấy, đừng nói ra bên ngoài nghe chưa. Dù gì người ta cũng là người của hoàng gia, bị người khác nghe thấy là phải chịu tội lớn đấy.”



Mạnh Uyển tự biết mình lỡ lời, ngượng ngùng nói: “Con chỉ là quá kinh ngạc, tỷ tỷ và hắn ta chưa từng gặp mặt thì sao bỗng nhiên lại đính hôn?”



“Là hoàng thượng tứ hôn.” Mạnh thừa tướng nói, “Con đi được vài ngày, bệ hạ nói Nhu Nhi không còn nhỏ nữa, lại là trưởng tỷ, nếu nó không xuất giá thì sẽ ảnh hưởng đến việc thành thân của con và Tam điện hạ nên mới ban hôn làm tiểu thiếp nhị điện hạ.”



Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, chủ nhân thiên hạ, có thời gian đâu mà quan tâm thứ nữ chờ gả nhà tướng phủ? Lúc này chuyện cong cong thẳng thẳng có khá nhiều loại, chắc là Lâm quý phi kia gió thổi bên gối rồi.



Nhưng mà Lâm quý phi cũng coi như tài giỏi, lí do thuyết phục hoàng thượng là Triệu Sâm chứ không đề cập nửa điểm về quan hệ giữa nàng ta là thiếp thân tướng phủ Lâm thị. Tất cả làm cho hoàng thượng rất tin tưởng, suy nghĩ cho tam điện hạ là đạt mục đích rồi, đúng là kế một mũi tên trúng hai con chim.



“Không biết tỷ tỷ và nhị điện hạ định hôn kỳ khi nào? Nếu con nhớ không lầm, quý phủ nhị điện hạ đã có một chính phi, một trắc phi rồi mà, thiếp thì không cần phải nói, rõ ràng tỷ ấy có thể gả được một mối tốt, vì sao mà tình nguyện….”



Mạnh Uyển nói đến đây thì dừng lại, bởi vì nàng đã suy nghĩ cẩn thận rồi.



À, thì ra trước khi chuyện hại nàng bị bại lộ thì bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận đường lui rồi. Không tìm thấy lối thoát ở thừa tướng này nữa, Lâm thị lại là hậu trạch phu nhân thì chỉ còn đường thoát thân trên cô nương khuê các này thôi.



Nói cho cùng, cũng vì sinh tồn cả, không biết tương lại khi Mạnh Nhu gả đi, có hối hận vì lựa chọn hôm nay không?