Tái Thế Làm Phi

Chương 16 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Thời gian Mạnh Uyển trở về là lúc trước Trung thu một tháng.



Trùng hợp là sinh nhật nàng cũng trước Trung thu một ngày, không biết Triệu Sâm có về kịp không?



Sinh nhật nàng ở kiếp trước đã từng rất mong chờ quà của hắn, nhưng quà của hắn đều là mấy món hiếm thấy, đâu có đồ vật nào mà con gái thừa tướng có thể chạm vào được.



Có thể, do quan hệ kiếp trước của hai người không thân thiết cho lắm nên tiệc sinh nhật hắn rất ít khi đến, quà tặng xong cũng cất hết trong kho. Nhưng hiện tại đâu giống lúc trước, kiếp này hoàn toàn đối lập với kiếp trước, vì vậy, nàng đặc biệt chờ mong.



Nhưng chuyện tu sửa đê đập nào có dễ thế? Đừng nói là tháng sau, chỉ sợ muốn xong vào cuối năm cũng khó.



Nghĩ tới chuyện này làm tinh thần vốn không tốt của Mạnh Uyển càng thêm xấu. Nàng đang trên đường đến Võ An hầu phủ. Võ An hầu gia và lão phu nhân nghe nói nàng đã về nên đặc biệt bảo thừa tướng đại nhân đưa nàng đến chơi. Lão phu nhân đương nhiên thích đứa cháu gái này nhất, hồi trước ở chung còn ngày ngày được gặp, bây giờ chuyển ra ở riêng, cứ chốc chốc không thấy lại buồn.



Đã đến Võ An hầu phủ, Mạnh Uyển vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp đi vào với phụ thân thì Mạnh Trạch đã niềm nở chạy ra đón: “Đại bá và đường muội đến đúng lúc thật, lão phu nhân mới dặn dò chuẩn bị bữa trưa xong, bây giờ vừa lúc ăn cơm, chúng ta có thể ăn một bữa cơm đoàn viên rồi.”



Lúc hắn nói lời này thì không có Lâm di nương và Mạnh Nhu ở đây, lời nói ra lại là bữa cơm đoàn viên, bởi vậy có thể thấy, trong mắt người Mạnh gia chỉ công nhận một người con gái của Mạnh thừa tướng – Mạnh Uyển.



“Đại bá, đường muội, mời vào…” Mạnh Trạch đứng ở cửa, khom người đợi Mạnh thừa tướng đi vào.



Mạnh Nguyên Châu gật gật đầu, vuốt râu cười nói: “Uyển Uyển nên học đường ca một ít đi, nhìn đường ca con giỏi giang biết mấy, nhìn lại con khiến vi phụ thật buồn lòng.”



Mạnh Uyển bĩu môi nói lại: “Trạch đường ca là đại nhân hay giao tiếp, còn con chỉ là một nữ tử khuê các thôi, chỉ cần giữ đúng bổn phận là được rồi. Cái công phu mẫn tiệp này con học không nổi đâu!”



Mạnh Trạch cười vang: “Đâu có, ngược lại ta còn thấy Uyển đường muội rất phù hợp đấy, không giống người thường khiến người khác ưa thích.”



“Nó bị ta làm hư rồi, người nào còn thích nó chứ.” Mạnh thừa tướng bày vẻ mặt hậm hực, “Không làm phiền người ta là đã tốt lắm rồi.”



Vừa đi vừa nói chuyện, ba người và đoàn tùy tùng vừa lúc đến chính đường, lão phu nhân ở xa đã nghe giọng Mạnh thừa tướng truyền lại, nhịn không được bèn nói: “Ai dám nói Uyển nha đầu của ta phiền hả? Ta phải gặp hắn mới được!”



Mạnh thừa tướng cười phụ họa nói: “Mẫu thân nói rất đúng, con phiền, con là người phiền nhất.”



Lão phu nhân nói: “Thế còn được! Uyển Uyển của ta đâu rồi? Mau lại đây tổ mẫu nhìn cái!”



Mạnh Uyển vội lướt qua phụ thân, chạy đến bên lão phu nhân: “Tổ mẫu, Uyển Uyển nhớ người muốn chết!”


Vẻ mặt của Tinh Trầm quá rõ ràng nên Triệu Sâm lạnh lùng nhìn hắn nói: “Xem ra gần đây ta đã tốt với ngươi quá rồi phải không? Càng ngày càng không tập trung nhỉ?”



“Thuộc hạ mạo phạm.” Tinh Trầm vội quỳ xuống đất, “Thuộc hạ có tội, xin điện hạ trách phạt.”



Triệu Sâm đứng lên, dùng khăn lụa lau tay, mắt sáng như sao, âm thanh lạnh như băng: “Vừa hay, ta nghĩ lâu lắm rồi mà vẫn không chọn được người thích hợp, bây giờ ngươi chắc chắn là người thích hợp nhất rồi.”



Tâm tình chủ tử không tốt, còn hướng họng súng lên người hắn ta nữa, ôi, thị vệ trưởng, ngươi cũng liều lắm… một tên thị vệ nào đó đứng trong góc nhỏ nhìn, trong bụng có chút hả hê.



“Tùy điện hạ phân phó!”



“Vân Thủy đại sư đã chuẩn bị cho ta một đôi khuyên tai ngọc tốt, ngươi cầm lấy, phi ngựa gấp tám trăm dặm đưa về kinh thành, đến phủ thừa tướng giao cho Mạnh tiểu thư cho ta. Nói đây là quà sinh nhật ta tặng cho nàng.”



Trong lời của Triệu Sâm chứa chan đầy sự tiếc nuối khó nói nên lời, với tư cách là thị vệ tâm phúc của hắn, Tinh Trầm sao mà không thấu được.



… Không thể tự mình tặng quà cho Mạnh tiểu thư, điện hạ hẳn là bị dày vò nhiều lắm!



Nhưng mà, từ Lô Châu đến kinh thành mà phi gấp tám trăm dặm, haizz, thật mệt mỏi.



Nhận xong lệnh đưa phần lễ vật này về, sau năm ngày Tinh Trầm tập trung phi ngựa nước đại, trên đường làm chết mấy thớt ngựa tốt, cuối cùng hắn ta cũng đến được bên ngoài phủ thừa tướng, trước Trung thu một ngày.



Tinh thần hắn ta bị suy sụp nghiêm trọng rồi, kiểu này thì sau này đệ nhất thị vệ ở kinh thành chắc phải đổi người làm mất thôi.



“Tinh thị vệ?” Người gác cổng tướng phủ nhận ra hắn ta, thấy hắn ta hấp tấp tranh thủ thời gian thì tiến lên dắt ngựa giúp, “Đã trễ thế này rồi sao huynh còn về? Mau vào nghỉ đi!”



Tinh Trầm nói: “Không được, ta phải đi chuyển đồ cái đã, ta về là vì đưa quà sinh nhật cho Mạnh tiểu thư đấy.”



Lúc này, mắt Mạnh Uyển đang muốn xanh lên đây rồi. Hôm nay là sinh nhật nàng, nàng còn tưởng Triệu Sâm sẽ không tới, quà cũng thôi luôn chứ. Nhưng mà Tinh Trầm đã đến rồi.



Không đợi phụ thân cho phép, Mạnh Uyển trực tiếp không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, đang đêm khuya chạy đến chính đường, thấy Tinh Trầm thì hỏi luôn: “Hắn bảo ngươi đưa ta cái gì?”



Tinh Trầm lấy một hộp gấm được bao bọc khá kĩ trong túi áo ra, đưa bằng hai tay cho Mạnh Uyển: “Mời tiểu thư xem qua.”



Mạnh Uyển nhận hộp gấm, không nói hai lời liền mở ra. Bên trong là một đôi khuyên tai ngọc chạm rỗng, màu sắc nhu hòa, đầu cuối vô cùng tốt, sờ tới sờ lui rất dễ chịu. Trên mặt ngọc còn khắc một chữ “Uyển” rất mạnh mẽ, chữ này ấy hả, xem ra là nét chữ của Triệu Sâm.