Tái Thế Làm Phi

Chương 18 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Chợt nghe câu hỏi của Triệu Sâm, Mạnh Uyển vẫn còn mơ màng, đợi kịp phản ứng rồi thì trên mặt mang theo nụ cười trêu ghẹo cùng với vài nét ngượng ngùng.



Triệu Sâm cũng phát hiện ra câu hỏi của mình quá mức lộ liễu, thành ra hơi mất mặt. Hắn đang muốn đổi chủ đề thì thấy Mạnh Uyển chậm rãi đến bên giường ngồi xuống, dừng bên người hắn mà dựa vào. Nàng dịu dàng nói: "Ta có đeo đây này."



Mắt phượng Triệu Sâm bỗng sáng ngời, cong môi cười như không cười: "Thế à?"



"Muốn xem không?" Nàng nháy mắt mấy cái. Đôi mắt nàng trong veo như nước, nay đuôi mắt khẽ cong lên càng long lanh hơn.



Phải nói thế nào nhỉ? Nàng nhìn hắn như vậy làm hắn thầm nghĩ đến một cụm từ - mị nhãn như tơ.



Yết hầu Triệu Sâm khẽ trượt, hắn quay đầu nhìn một chậu hoa cách đó không xa, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cũng được."



Mạnh Uyển cười thành tiếng, không do dự chút nào, nàng trượt áo ngoài ra trước mặt hắn, chậm rãi kéo xuống để lộ vùng cổ trắng như tuyết cùng xương quai xanh xinh đẹp. Từng tấc từng tấc kiều diễm dần hiện ra.



"Nàng..."



Tam điện hạ từ trước đến nay ăn nói khéo léo nay bỗng nhiên vụng về, trầm ngâm một lúc lâu cũng không nói được một câu nguyên vẹn.



"Không phải nói muốn xem sao?" Mạnh Uyển đưa ngọc ra để trong tay, không vội che ngực lại, dịu dàng nói: "Đồ chàng tặng ta, đương nhiên là ta muốn luôn mang theo bên mình. Hơn nữa, muốn tự mang theo, không cho ai nhìn thấy."



Triệu Sâm quay đầu nhìn vào ánh mắt nàng, như đang phân biệt xem lời này là thật hay giả. Nàng chỉ thản nhiên nhìn thẳng hắn. Phản ứng vậy làm áp lực lúc đầu của hắn dần dần bình thường trở lại, khóe miệng cũng cong thêm vài phần.



"Nàng thích chứ?"



Hắn vừa hỏi, đồng thời ngồi thẳng người, mí mắt cụp xuống, dừng ở cổ nàng, cùng... bộ phận phía dưới.



Mạnh Uyển đang xem ngọc, không phát hiện ra ánh mắt hắn, nàng mỉm cười: "Sao ta lại không thích được? Đeo nó, ta cảm thấy rất an tâm, giống như chàng đang ở cạnh ta vậy."



Nàng mới dứt lời, thân thể liền bị người ta ôm vào ngực, nàng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn gương mặt chỉ gần mình có một tấc.



Hắn chậm rãi chống trán nàng, lồng ngực đập mạnh một cái, trong cổ theo đó phát ra tiếng cười trầm thấp. Sau đó, giống như đang rất vui vẻ, hắn ôm sau má nàng, hôn trán nàng một cái thật kêu.




"Như lần trước ấy hả?" Mạnh Uyển mở to mắt.



"Ừ." Hắn gật đầu, đứng thẳng dang hai tay, "Uyển Uyển, lại đây."



Mạnh Uyển đứng lên, chần chừ một chút rồi ôm chặt lấy eo hắn. Triệu Sâm ôm ngang nàng lên. Nàng sợ hãi hét một tiếng, trong chớp mắt liền thấy thân thể dần mất đi trọng lượng, bị hắn ôm nhảy ra khỏi một cánh cửa sổ nào đó của Trích Tinh lâu.



Hắn ôm nàng xẹt nhanh qua ngự hoa viên, đứng xuống bên hồ. Ven hồ có đỗ một chiếc thuyền nhỏ. Thái giám Tiểu Tuyền Tử lúc trước đưa Mạnh Uyển tới đây đang đứng chờ ở đó.



"Trở về đi." Triệu Sâm buông nàng ra, nói.



Mạnh Uyển muốn nói rồi lại thôi, cứ nhìn hắn. Hắn không khỏi cười cười, ghé sát bên tai nàng thấp giọng: "Mấy ngày nữa ta sẽ đến thăm nàng."



Mạnh Uyển đỏ mặt, lập tức quay mặt chạy đi, đợi lúc lên thuyền, quay đầu lại thì không thấy người đâu nữa.



Lúc Triệu Ân và Triệu Lê vào Trích Tinh lâu, chỉ thấy đằng kia có chiếc giường trống êm ái sạch sẽ, không có chút lộn xộn nào. Làm gì có dấu vết người đã đến?



"Hừ." Triệu Ân hừ lạnh một tiếng. "Chạy trốn thật nhanh."



"Chắc chắn là Triệu Sâm đã ở đây, bằng không nha đầu kia chỉ là một nữ nhân, sao có thể chạy nhanh thế được?" Triệu Lê cắn răng nói.



"Không sao, chỉ là một trò cười thôi, đã đi rồi thì chúng ta ở lại đây cũng như không. Đi thôi."



Ngoài miệng Triệu Ân nói thì hay lắm, nhưng mặt lại tràn vẻ xám xịt. Đúng là khẩu thị tâm phi.



Lần này bọn họ vừa đi liền đã bắt đầu chuẩn bị tóm gọn Mạnh Uyển. Trong lúc đó, trong cung đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn, phá vỡ vỏ bọc yên tĩnh trong cung. Buổi lên triều hai hôm sau, Từ thái úy lần nữa lên tiếng thỉnh cầu hoàng thượng lập Thái tử, nhưng khác với mọi lần lấy lí do "Trẫm đang còn trẻ, việc lập Thái tử không cần gấp" từ chối, lần này hoàng thượng không phản đối. Mạnh thừa tướng luôn phụ họa theo hoàng thượng cũng trầm mặc.



Chuyện này nghĩa là sao?



Nghĩa là chuyện lập Thái tử, làm chủ Đông Cung, sau một thời gian yên lặng đấu đá không mùi thuốc súng, bây giờ, sắp bước vào cao trào.