Tái Thế Làm Phi
Chương 19 :
Ngày đăng: 17:54 30/04/20
Ngày ấy, vừa về từ nội cung, tâm trí Mạnh Uyển như thể bay đi đâu mất vậy, giống đang chờ ai đó, suốt ngày cứ nhìn quanh ra ngoài cửa.
Hạ nhân trong Ung Nhã uyển cũng biết là tiểu thư đang nhớ ai nên ngầm hiểu ý lẫn nhau, không nói năng gì nhiều.
Hai ngày sau, thừa tướng đại nhân hồi phủ, việc làm đầu tiên là gọi Mạnh Uyển qua.
Mạnh Uyển hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bên đó có cũng Triệu Sâm?
Nàng vội vàng chạy tới, vừa mở cửa thì thấy phụ thân vẫn chưa thay quan phục.
“Phụ thân?” Mạnh Uyển khẩn trương nhìn trái nhìn phải, nhưng rất nhanh ổn định lại hành lễ, “Người gọi con có chuyện gì ạ?”
Mạnh thừa tướng chỉ về vị trí bên người nói: “Ngồi đi.”
Mạnh Uyển ngồi xuống chỗ bên cạnh phụ thân, thấy sắc mặt ông hơi căng thẳng, không biết là có chuyện gì vừa xảy ra nữa.
“Con có biết hôm nay trên triều có chuyện gì không?” Mạnh thừa tướng trực tiếp đi vào vấn đề, ngữ khí nói chuyện vô cùng nghiêm túc.
Mạnh Uyển lập tức cảm thấy không khí không giống thường, tâm tình vốn đang lên xuống bỗng trầm lại, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Đã có chuyện gì ạ?”
Mạnh thừa tướng cười như không cười: “Thực ra cũng không coi là xảy ra chuyện…”
“Vậy rốt cuộc là sao? Đừng nói phụ thân thừa nước đục thả câu…” Mạnh Uyển sốt ruột hỏi.
Mạnh thừa tướng vuốt râu, “Hôm nay Từ thái úy có nhắc đến chuyện lập thái tử, ta thấy ý tứ của hoàng thượng cũng là như vậy.”
“… Nhanh vậy sao?”
Giờ nghe nàng ta nói vậy, ông cũng không phủ nhận, cho hạ nhân lui xuống hết, sau đó vào phòng.
Ba người cùng vào phòng, Mạnh thừa tướng ngồi xuống, còn hai mẹ con Mạnh Nhu thì đứng đấy. Ngồi lúc lúc ông mới đi thẳng vào vấn đề: “Chắc Lâm quý phi đã cho hai người biết chuyện hoàng thượng muốn lập thái tử.”
Mấy lời này làm Lâm Uyển rất hoảng, nhưng bà ta vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Sao tướng gia lại nói lời ấy? Hoàng thượng muốn lập thái tử sao? Thiếp thân nhút nhát, không dám nghe ngóng chuyện trên triều.”
Mạnh thừa tướng kéo môi cười: “Không dám? Ha ha.” Ông chậm rãi gõ mặt bàn, lơ đãng nói: “Ngươi thật sự không dám sao? Nếu đúng như lời ngươi nói kia thì Nhu Nhi có thể thuận lợi gả cho Nhị hoàng tử rồi.”
Câu này rõ ràng còn chưa hết, Lâm Uyển không nói tiếp, nhưng Mạnh Nhu bên cạnh lại có chút luống cuống.
“Ý phụ thân là gì?” Nàng ta cắn môi, nàng ta biết rõ mình đang định xuyên tạc ý tứ của phụ thân.
“Con đương nhiên cũng là con gái ta.” Mạnh thừa tướng nói, “Nếu không, ta đã không để người hãm hại nhị muội con còn sống trên đời này.”
Tim Mạnh Nhu rơi bộp một cái, mắt vẫn trợn to.
“Tuy nhiên, nếu còn hồ đồ theo mẫu thân con, muốn làm trái ý ta thì ta không muốn nhận con làm con gái nữa. Chuyện này cũng không phải lớn lao gì.”
Lời vừa nói xong, Mạnh Nhu liền quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng: “Phụ thân, người thật tàn nhẫn. Ân tình giữa ba chúng ta đã vài chục năm, vậy mà, người thật sự không coi hai mẹ con con là người một nhà…”
Mạnh thừa tướng cười thành tiếng: “Ta không coi hai người là người một nhà? Nhu Nhi, vi phụ nói thẳng với con, nếu không phải do con hãm hại nhị muội mình, đến bây giờ Lâm di nương vẫn còn được nắm quyền quản lí tiền chi tiêu của phủ. Giờ các người đi đến bước đường này thì không trách ai được hết, chỉ có thể tự trách chính mình.” Dứt lời, ông đứng lên đi đến gần cửa, hiển nhiên là chỉ muốn nói chừng ấy. “Ta nói vậy thôi, Lâm Uyển, ngươi suy nghĩ cho kĩ rồi xử lí đi.” Ông không quay đầu lại nữa mà bước thẳng ra ngoài.
Lâm Uyển cuối cùng cười to, tiếng cười kia làm Mạnh Nhu hoảng sợ đến quên cả thút thít.
“Hay cho một Mạnh Nguyên Quân, thật sự không niệm nửa chút ân tình này, trái lại ta càng muốn xem đấy, xem ngươi định làm gì ta và Nhu Nhi!”