Tái Thế Làm Phi

Chương 29 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Trong Quan Sư cung, Hoàng hậu và Hoàng thượng đều đang ngồi ở đây, Thái y đang bẩm báo tình trạng của Lâm quý phi, nhìn dáng vẻ ủ dột của các thái y đang đứng khắp phòng, chắc hẳn đứa trẻ đã không giữ lại được.



“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, long thai của quý phi nương nương không còn nữa rồi ạ.”



Khi Viện phán của thái y viện vừa nói xong, nữ nhân yếu ớt nằm trên giường chợt mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén đến đáng sợ.



Hoàng thượng im lặng trầm ngâm, Lâm quý phi nhanh ngồi dậy kêu: “Bệ hạ…” Khuôn mặt đầy tuyệt vọng nói lớn: “Bệ hạ… đứa trẻ của chúng ta mất… rồi.”



Hoàng thượng đi nhanh tới bên mép giường ngồi xuống, nắm tay nàng ta nói nhẹ: “Ái phi, không sao cả, nàng vẫn có thể mang thai lần nữa mà, bây giờ thân thể nàng quan trọng hơn.”



Lâm quý phi rưng rưng, môi lại cố mỉm cười, gương mặt khổ sở lại cố tỏ ra thật vui vẻ khiến người khác đau lòng gấp bội: “Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây. Nhưng chẳng phải Hoàng hậu nương nương đã đưa tới một bức Bách Tử đồ (1) tới, vậy sao đứa trẻ của thiếp lại mất cơ chứ?”



(1) Bách Tử đồ: Là bức tranh điêu khắc từ gỗ, vẽ những đứa trẻ đang chơi đùa. Bức tranh thể hiện một niềm mong muốn lớn lao thế hệ đi trước muốn dành cho các thế hệ sau luôn được sống trong bình yên. Có được một sức khỏe tốt, có những niềm vui trẻ thơ không thể quên..



Ngay lúc này, bỗng nhiên một thái y trẻ tuổi trung trực trầm mặc bước đến trước mặt Hoàng thượng, cúi đầu khom người nói: “Hoàng thượng, có thể để thần xem qua bức tranh kia được không?”



Hoàng thượng phất tay, ra lệnh: “Mau đưa bức Bách Tử đồ kia cho thái y xem.”



Nô tỳ của Quan Sư cung nghe vậy lập tức kêu người mang bức Bách Tử đồ kia đến, thái y trẻ tuổi cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, rồi mở miệng: “Hoàng thượng, bức Bách Tử đồ để cầu thai này bị người khác xông hương, người bình thường ngửi không sao, nhưng sẽ gây hại đến thân thể của nữ nhân mang thai.”



Lâm quý phi nghe thấy tức khắc khóc lớn: “Hoàng thượng! Thái y đều nói như vậy, mà người vẫn tiếp tục bảo vệ cho Hoàng hậu sao? Hoàng thượng!!!”



Vẻ mặt Hoàng thượng lạnh nhạt, chỉ liếc thoáng qua Hoàng hậu, tiếp lời: “Trương viện phán, ngươi nhanh tới xem xét bức Bách Tử đồ đi.”



Trương viện phán của Thái Y viện nghi ngờ kiểm tra bức tranh đó theo ý của Hoàng thượng, sau khi nhìn xong, để chắc chắn, ông kêu các thái y khác cùng thảo luận nghiên cứu, qua hồi lâu mới kết luận: “Hoàng thượng, Từ thái y nói không sai, quả thật bức Bách Tử đồ này bị kẻ khác giở trò.”



Cõi lòng Lâm quý phi tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm Trần hoàng hậu, nhưng Trần hoàng hậu lại im lặng bình thản, đứng đó không hề nhúc nhích.



Thấy vậy, Lâm quý phi quay mặt nhìn Hoàng thượng, đương kim thánh thượng Triệu Tuyển Dật từ từ đứng lên, bước đến trước, cẩn thận quan sát bức Bách Tử đồ ấy, lát sau quay người nói: “Nhưng ái phi à, chuyện này cũng không thể trách Hoàng hậu.”



Lâm quý phi vô cùng khiếp sợ: “Tại sao?”



Hoàng thượng có vẻ khó xử bất đắc dĩ, giật giật khóe miệng giải thích: “Bởi vì Hoàng hậu đã chỉ định nô tài kiểm nghiệm hết những bức họa này ngay trước mặt trẫm, hơn nữa người dâng bức họa đó lên cũng là của trẫm, lẽ nào nàng không tin người của trẫm ư?”


Hôm sau, tại Quỳnh Lâm yến tụ hội hết những thành niên có tiền đồ nhất trong khoa cử của Chu triều này.



Hoàng thượng, Thái tử và các Vương gia, trọng thần trong triều cũng cùng tham gia, những tài tử thi đậu kia hị vọng mình lọt vào mắt xanh của những vị quan đó, thêm chỗ đứng vững chắc ở đám quý tộc trong kinh thành.



Dĩ nhiên Tô Ký Trần trở thành người ưu tú nhất trong mắt mọi người, cẩm bào Trạng Nguyên đỏ rực phủ lấy vóc người cao lớn khiến hắn trở thành tâm điểm trong đám người, dáng vẻ ung dung thong thả, quả thực là người tài trong tương lai.



Triệu Sâm và Mạnh Thừa tướng mắt nhìn xa xăm, trong lòng mỗi người một ý.



“Thế nào?” Mạnh Thừa tướng thấp giọng cười: “Vương gia thấy người này có thể trọng dụng không?”



Triệu Sâm thản nhiên cười giễu cợt, lãnh đạm nói: “Tuổi trẻ đã đỗ Trạng Nguyên, còn được Thừa Tướng coi trọng…”



Sao nghe là lạ thế? Có vấn đề gì sao?



Mạnh Thừa tướng trầm ngâm đưa mắt nhìn Triệu Sâm, Triệu Sâm quay lại đối mặt với ông, tròng mắt đen thâm thúy, không ngờ hắn lại mở miệng nhả ra bốn chữ ý nghĩa sâu xa.



“Tiền đồ vô lượng.”



Chỉ bốn chữ bình thường lại thể hiện hàm ý phức tạp, không biết thật hay giả, trong lòng thầm nghĩ, chết rồi, vậy sau này gả nữ nhi cho hắn, lỡ như làm gì đắc tội, thì chẳng phải là chết thế nào, con bé cũng chả biết sao?



Mạnh Thừa tướng lắc đầu thở dài, ngẫm nghĩ, nếu không có hôn ước, ông chỉ mong Mạnh Uyển mãi luôn vô tư tìm được phu quân gia cảnh thấp một chút, để sau này gả về, con bé sẽ sống hạnh phúc, thoải mái hơn.



Triệu Sâm nhìn theo đôi mắt của Thừa tướng, thấy ông cứ quan sát Tô Ký Trần, biểu tình tiếc nuối hối hận, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.



Lúc nào hắn chẳng đau đầu vì mong muốn giống Mạnh Thừa tướng? Nếu nàng thích, không gì hắn không thể cho, hắn có thể để nàng rời đi, có thể giải quyết hết rắc rối vì tương lai sau này của bọn họ, đó cũng coi như chuyện tốt hắn có thể giúp nàng.



Dẫu sao, hắn không nỡ thấy nàng khó chịu.



Nhưng thực tế thì sao?



Nói chung, giờ đây, dù có phong ba gì đi chăng nữa, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ nàng. Kiếp trước đã phụ bạc Mạnh Uyển, kiếp này có chết hắn cũng không buông tay.



Dù cho kiếp này Tô Ký Trần vẫn chưa làm được gì cả.