Tái Thế Làm Phi

Chương 30 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Từ lâu, Tô Ký Trần đã rất muốn được Mạnh thừa tướng coi trọng, đang nghĩ ngợi lại thấy Mạnh thừa tướng trò chuyện với Triệu Sâm khiến hắn hơi tự ti, do dự nhưng dù thế trái tim hắn vẫn kiên định như cũ.



Mắt nhìn thấy Tô Ký Trần tiến đến gần, Đoan Vương điện hạ mặc y phục trắng, đầu đội kim quan, hờ hững ném lại hai chữ “Cáo từ” rồi bỏ đi.



Mạnh thừa tướng đứng tại chỗ chợt phát hiện hai người này rất bài xích đối phương.



Theo ông nhớ, có duy nhất một lần Tô Ký Trần và Đoan Vương cùng xuất hiện một lúc.



Đó là khi ở Cam Lâm, Tô Ký Trần đã cứu nữ nhi của ông, aizz…không hẳn là cứu, mà nói chung thì cũng có ý đó, dù việc làm của hắn chẳng có ý nghĩa gì nhưng cũng xuất phát từ mục đích tốt, tại sao Đoan Vương lại khó chịu? Chẳng lẽ hắn biết ghen rồi hả?



Mạnh thừa tướng vuốt râu suy tư, Tô Ký Trần bước nhẹ đến trước mặt ông, cúi đầu hành lễ, hơi bối rối mở lời: “Tướng Gia, Đoan Vương điện hạ không thích nhìn thấy Tử Hoàn nên mới rời đi sao?”



Vẻ mặt Mạnh thừa tướng vô cảm trả lời: “Sao ta biết được? Tử Hoàn đừng quá lo lắng, có lẽ Vương Gia bận nhiều việc nên mới đi trước thôi.”



Tô Ký Trần biết chắc không phải như vậy, nhưng nể mặt Thừa tướng, hắn không dám phản bác, vờ giả bộ bừng tỉnh, chuyển đề tài hỏi: “Tướng gia, không biết vãn bối có vinh hạnh đi chung cùng Tướng gia không?”



Nếu Mạnh thừa tướng đáp ứng, chính là cho hắn thể diện rất lớn, mà các quan viên khác nhìn hắn và Thừa tướng đi gần như thế, nhất định sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác, cũng có hứng thú chủ động giao tiếp với hắn hơn.



Tô Ký Trần cảm thấy mình có chút trọng lượng trong lòng của Mạnh thừa tướng mới dám đưa ra lời mời này, hắn nguyện mãi một lòng trung thành làm người của Thừa tướng, một mặt do báo ân, mặt khác … đương nhiên vì nàng.



Mạnh thừa tướng vừa mở miệng, bỗng nhiên Triệu Sâm vừa đi khỏi đã quay trở lại, Tinh Trầm nhanh hơn, bay đến trước mặt Thừa tướng, khinh công kiệt xuất khiến hai người bị hù dọa không ít.



“Tướng gia, Vương gia đang chờ người, mời người đến chỗ Vương gia hội họp.” Hắn ôm quyền nói, vóc người vạm vỡ làm dáng người gầy yếu của Tô Ký Trần kế bên trở nên lép vế, hắn lặng lẽ quan sát nơi mà Tinh Trầm đang nói đến.



Triệu Sâm, Thái tử và đám đại thần tụ tập bên cạnh đài hoa, cách đó không xa là Hiền vương đi với Tĩnh vương vừa mới đến, Thụy vương được dìu đỡ đi ở cuối, bên này chỉ có ba người bọn họ, quả thật rất vắng lạnh.



“Cũng được, bản tướng cáo lui trước, thứ lỗi không tiếp chuyện.” Mạnh thừa tướng nhanh chóng quyết định, nhấc chân di chuyển về phía Triệu Sâm.



Tô Ký Trần càng thêm mất mát, cố gắng kiềm chế, chăm chú dõi theo bóng lưng Mạnh thừa tướng, đồng thời hắn phát hiện ra một ánh mắt ẩn chứa tầng tầng sát khí sắc bén đang rơi trên người hắn.



Tô Kỳ Trần cảm thấy ớn lạnh, có chuyện gì vậy? Lẽ nào Đoan vương hiểu thấu tâm tư kia của hắn? Không thể nào, số lần hắn nói chuyện, tiếp xúc với Mạnh tiểu thư có thể đếm trên đầu ngón tay, dù từng định cứu nàng, nhưng không hề làm gì vượt quá quy củ, hơn nữa chưa từng kể với ai cả, nhất định là do hắn suy nghĩ quá nhiều hoặc có tật giật mình rồi.



Triệu Sâm lạnh lẽo liếc Tô Ký Trần, mọi người còn tưởng rằng hắn đang xem xét Mạnh thừa tướng, Triệu Ân sắp đến liền suy diễn: Quan hệ của hai người đó bất hòa? Vậy đây là cơ hội của hắn. Rõ ràng bây giờ Triệu Sâm về phe của Thái tử, hắn nghĩ phải chia rẽ quan hệ, làm tan rã thế lực của Triệu Sâm, bắt đầu từ Thừa tướng có vẻ rất thích hợp.



Khi Thừa tướng đến trước mặt mọi người, Triệu Sâm ra dáng vẻ hòa nhã, ăn nói thận trọng như ngày thường, tất cả đi về phía bữa tiệc rượu trang hoàng bên kia, các tài tử đều đã tập trung ở đấy, trông thấy các vị quan lại phú quý, trong đầu bọn họ nổi lên ước mơ và kỳ vọng mạnh liệt, ước mơ về một tương lai có thể vươn tới địa vị ấy.



“Hoàng Thượng giá lâm!”



Giọng hô thái giám vang lên, người nắm giữ quyền lực to lớn nhất triều Chu đã xuất hiện, tầm mắt của tất cả vội vàng hướng về chỗ đó hành lễ, cảnh tượng này khiến Thái tử Triệu Hiên kích động, Hiền vương Triệu Ân bất cam, Đoan vương Triệu Sâm lại vô cảm như thường, giống như địa vị hoàng đế ấy chẳng thể hấp dẫn nổi hắn.



“Các khanh bình thân.” Hoàng đế ngồi xuống chủ vị, đôi mắt lướt nhẹ qua mọi người ở đây rồi mở lời: “Trẫm bị chút việc trì hoãn, tới trễ, để chư vị chờ lâu.”




Nhới tới điều này, Mạnh Uyển nở nụ cười đẹp từ tận đáy lòng, ánh sáng rực rỡ kia đốt cháy sương mù trong hắn, trái tim yếu mềm run lên, đường cong nhu hòa xoa dịu gương mặt lạnh băng, môi mỏng khẽ nhả hai chữ.



Mạnh Uyển lặp đi lặp lại, cuối cùng xác định hai chữ kia.



Hắn nói —— muốn nàng.



Cung quy không cho thất phẩm biên sử của Hàn Lâm viện tham gia cung yến, nhưng vì là phò mã nên Tô Ký Trần được ngoại lệ.



Bên cạnh Cửu công chúa, hắn lặng lẽ quan sát Mạnh Uyển. Thấy nàng đang liếc mắt đưa tình, không đoán cũng biết là người nào.



Lần này, đến phiên Tô Ký Trần nốc rượu giải sầu, Cửu công chúa trở lại từ chỗ Hoàng Thượng, thấy Phò mã tương lai nhăn trán không ngừng tự chuốc rượu mình, bộ dạng như thể gặp phải chuyện gì đó khiến hắn khổ sở vậy.



Cửu công chúa ngồi xuống, ngập ngừng ngỏ lời: “Tử Hoàn, chàng không vui sao?”



Tô Ký Trần ngước mắt nhìn nàng ấy, dung nhan công chúa xinh đẹp động lòng người, chẳng lẽ thứ không lấy được mới là thứ tốt nhất? Hắn nghĩ trong lòng, nhất định không tha thứ cho hai người đó.



“Không có.” Tô Ký Trần mỉm cười, hai gò má đỏ nhạt càng thêm anh tuấn, “Hơi mệt mỏi chút thôi.”



Trở thành Phò mã, ở lại kinh thành nhậm chức, mới là tâm nguyện lúc đầu của hắn cơ mà? Sao hôm nay lại cảm thấy bất mãn?



Đúng vậy, không thể cưới người mình thương, quyền khuynh thiên hạ thì đã là cái thá gì?



Có thể… Tô Ký Trần nâng mắt lên nở nụ cười mang theo men say, Tĩnh An công chúa không khỏi lo âu.



Nói không chừng, có quyền lực trong tay có thể thay đổi tất cả chăng?



Tô Ký Trần lặng lẽ ra một quyết định đáng sợ mà hai nhân vật chính cũng không hay.



Hai người cách xa lâu ngày, tính tình Triệu Sâm lạnh nhạt, nàng thì chẳng biết làm sao, lỡ hôm nay hắn chủ động bày tỏ, nàng sẽ nói gì?



“Khụ khụ.” Mạnh thừa tướng ho khan, thấp giọng mắng: “Trên cung yến mà dám tình chàng ý thiếp, còn ra thể thống gì!”



Mạnh Uyển lúng túng cụp mắt, cúi đầu xuống, Mạnh thừa tướng hừ nhẹ: “An tâm ngồi đó đi, phụ thân tìm cơ hội cho con.”



Mạnh Uyển vui vẻ như mở cờ trong bụng nhưng nàng vui mừng quá sớm nên đã bị một thông báo đẩy mạnh xuống địa ngục tối tăm.



Lúc cung yến gần kết thúc, tám trăm dặm biên cương cấp báo, Mục Đán quấy nhiễu biên giới nhiều ngày nay, đốt giết, cướp bóc, chuyện ác gì cũng đều dám làm, lúc nào cũng có thể khai chiến.



Đương kim Thánh thượng giận dữ, ban chức chủ soái cho Ninh tướng quân, dẫn hai trăm ngàn đại quân lên đường tiếp viện, muốn thêm một người ra trận xuất chiến, đó chính là Đoan vương Triệu Sâm từ nhỏ đã cầm quân đánh giặc.