Tái Thế Làm Phi

Chương 31 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Editor: Minh Hy



Beta: Tửu Thanh



Khôi giáp màu bạc, tóc đen tung bay, ngũ quan góc cạnh, mắt đen như ngọc, hắn cưỡi trên một chiến mã trắng như tuyết, dáng vẻ trẻ trung, anh dũng ấy có thể giam cầm trái tim mọi cô gái, gọi đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng không hề nói quá. Đây chính là ấn tượng đầu tiên về Triệu Sâm của Mạnh Uyển.



Hiện tại, vì chuyện Mục Đán quấy nhiễu biên giới mấy năm nay, Triệu Sâm mang quân xuất chinh lần nữa, trong lòng Mạnh Uyển hết sức bối rối.



Tình cảm của họ vừa tiến thêm một bước, thời gian bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn lại phải ra trận, không biết phải mất bao lâu, sớm thì mấy tháng, nếu lâu thì thậm chí là mấy năm, thêm nữa, đánh giặc nguy hiểm bốn bề, ai đoán trước được tương lai chứ?



Trong lòng Mạnh Uyển cực lực phản đối, trầm mặt suốt buổi cung yến. Dĩ nhiên, gặp loại việc này ai cười cho nổi, mặt mày mọi người âm u, trừ Mạnh Uyển thì đương kim Hoàng hậu là người mất hứng nhất.



Chuyện tranh ngôi Thái tử mới vừa yên ổn một chút, chỉ chờ Triệu Sâm leo lên quân vị, vì vẫn nắm chắc tình hình nên bọn họ cũng không vội vàng. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà không cần hắn, thậm chí bà còn rất muốn con trai trấn thủ nơi này, mà Triệu Sâm lại bị Hoàng thượng đưa đi biên giới đánh giặc, bà muốn nhúng tay vào chuyện ngự tiền và chuyện bên ngoài cũng phải cẩn thận, chân tay bị bó buộc, có lẽ kế hoạch lúc trước sẽ bị trì hoãn.



Ngược lại người trong cuộc, Triệu Sâm, lại vô cùng bình tĩnh.



Từ khi nhận lệnh và tiếp tục ngồi thưởng yến đến khi bữa tiệc kết thúc, hắn vẫn vô cảm như thường.



Trước khi rời đi, Hiền Vương Triệu Ân tới gặp Triệu Sâm, hai người đối mặt, mặt Triệu Ân nhăn nhăn đầy vẻ khổ não khiến cho người khác rất khó chịu.



"Ôi, chưa qua mùa xuân mà Tam đệ đã phải đi xuất chinh đánh giặc, mùa đông ở Mục Đán đói khổ lại lạnh giá, đệ nhớ chú ý sức khỏe."



Triệu Sâm không mặn không nhạt đáp: "Hồi trước, đệ từng trú đông ở Mục Đán mấy năm, đâu giống Nhị ca sống trong nhung lụa ở kinh thành, Phụng



Uyên quen thuộc khí hậu nơi đó lâu rồi, Nhị ca không cần lo lắng. Sau khi Phụng Uyên khởi binh, người và Đại hoàng huynh nhất định phải nhớ quan tâm đến huynh đệ tỷ muội trong nhà đấy."



Nhắc tới Thái tử chẳng thà tát vào mặt Triệu Ân một cái còn hơn, hắn lập tức xụ mặt, lãnh đạm liếc Triệu Sâm nói: "Yên tâm đi, ta luôn nhớ, giờ không còn sớm, Tam đệ hãy về phủ chuẩn bị đi, cáo từ."



Dứt lời, hắn lập tức nhấc chân bỏ đi, để mặc Triệu Sâm đứng đó. Chu Tinh đi sau lưng hắn, đôi mắt phức tạp lướt qua Triệu Sâm.
Trên lầu của một tửu lâu bên đường, Mạnh Uyển theo Hàn Ninh ra ngoài đang đưa mắt tiễn Triệu Sâm ra trận, tựa như tâm linh tương thông, khi sắp ra khỏi cửa thành, cho dù cách bao nhiêu dân chúng và tướng sĩ, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua quán rượu.



Trong giây phút ấy, tâm tình Mạnh Uyển vô cùng kích động mà không rõ lí do, nàng cảm thấy thực sự rất tự hào, phu quân tương lai của nàng sắp phải ra sa trường để mang lại cuộc sống an ổn, vô tư cho muôn dân khắp thiên hạ, nam nhân của nàng siêu việt hơn bất kì ai trong kinh thành, hắn là anh hùng vĩ đại nhất, tất cả tình cảm của nàng như chất chứa trong ánh mắt lấp lánh nước trong veo ấy.



Triệu Sâm nheo mắt ngắm nàng, cất giấu hình dáng đó sâu tận đáy lòng, rồi đánh ngựa rời đi, không hề quay đầu lại.



Chia ly rồi sẽ gặp lại, mà cuộc sống vẫn phải tiếp tục.



Mạnh Uyển mang theo sự nuối tiếc trở về Tướng phủ cùng Hàn Ninh, tinh thần Mạnh Uyển hoàn toàn sa sút. Nàng mặc kệ mọi thứ xung quanh, cả ngày ngồi lỳ trong phòng, đọc sách mệt thì thêu thùa, còn không thì vẽ tranh. Phù Phong đem các bức tranh đó đến cho thừa tướng xem, toàn bộ đều là phác họa bóng dáng Triệu Sâm ngồi trên lưng ngựa hôm đó. Mạnh thừa tướng bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ con gái bị điên rồi, nó còn trẻ, còn có thể yêu đương, thật tốt.



Khi Triệu Sâm gửi về một phong thư thì tình trạng của Mạnh Uyển có khá hơn đôi chút.



Đó là ngày thứ bảy sau khi hắn rời đi, lúc người đưa tin đến Tướng phủ, con ngựa kiệt sức ngã trên đất. Lá thư đầu tiên được đưa đến tay nàng, nàng mừng rỡ như điên mở ra, ánh mắt dán chặt mỗi câu trong đó.



Ngày ta đắc thắng trở về cũng là lúc nghênh khanh (3) vào phủ.



(3) Khanh: vốn là chữ "khanh" trong chức quan hay quần thần, còn ở đây là "khanh khanh" cách gọi vợ chồng thân mật thời nay.



Mạnh Uyển nghĩ rằng tất cả thời gian khó chịu này đều đáng giá, nhấc bút viết lại lời nhắn trên tờ thư thơm mát, mực chưa khô Phù Phòng đã chạy vào bẩm báo: "Tiểu thư, phủ công chúa đưa lời mới tới, nói Đoan Vương điện hạ xuất chinh nhiều ngày, Tĩnh An công chúa sợ người bực bội, nhốt mình trong phủ, đặc biệt mời người qua phủ tâm sự ạ."



Tay cầm bút của nàng ngưng lại, ngoài mặt thì đây là ý mời của Cửu công chúa, nhưng Tô phò mã cũng đang ở phủ công chúa, nàng đến đó sẽ rất khó xử khi gặp mặt hắn. Có điều với tính tình Cửu công chúa, nghe nàng cự tuyệt chắc chắn tự mình đến Tướng phủ tìm nàng, hơn nữa hành động này chứng tỏ nàng là một thần tử không hiểu lễ giáo.



Thật ra trong các huynh đệ tỷ muội, cảm tình giữa Triệu Sâm và Cửu công chúa tốt nhất, Mạnh Uyển bằng lòng kết giao với nàng ấy, chẳng qua lại vướng phải Tô Ký Trần...



Thực tế là, nàng chưa suy nghĩ xong thì xe ngựa phủ công chúa đã đến đón nàng rồi.



Chuyến đi này, không muốn cũng phải đi.