Tái Thế Làm Phi

Chương 36 :

Ngày đăng: 17:54 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Y Phi



Hóa ra, Đoan Vương phủ trông như thế này.



Thừa dịp các phu nhân nói chuyện phiếm, Mạnh Uyển lặng lẽ xốc một ít khăn che mặt lên, đánh giá khung cảnh trong phòng.



Về sau, nơi này sẽ là nhà của nàng, nhà của nàng và Triệu Sâm. Chỗ này so với tưởng tượng của nàng còn lớn hơn, lại không hề lộ ra sự trống trải. Nếu như phủ của con cháu hoàng gia đều như thế này thì không hề nghi ngờ Đoan Vương phủ rất xa hoa, mỗi một đồ vật đều đã có lịch sử lâu đời, nếu là ở kiếp trước, sợ là tùy ý cho nàng một món đồ trong phòng này cũng đủ giúp nàng sống được mấy đời, sự chênh lệch thật khiến người ta phát sợ.



Triệu Sâm sắp xếp phòng ngủ cực kỳ ấm áp, thậm chí chi tiết, tỉ mỉ đến nỗi có phần tương tự với khuê phòng của nàng ở phủ thừa tướng, nhất là cái bàn trang điểm kia, chất liệu rõ ràng tốt hơn cái ở phòng nàng, nhưng kiểu dáng lại giống như đúc.



Hắn rất để tâm, điều này làm cho nàng rất vui, lại cũng rất bối rối.



Nhớ tới lần trước nghi ngờ, nàng cảm giác Triệu Sâm có thể đã biết cái gì đó. Có khả năng nàng vừa ra khỏi tướng phủ, đã có người nói cho hắn biết nàng đi đâu, sở dĩ hắn không trực tiếp đến y quán ngăn cản nàng tìm đại phu, có lẽ vì sợ nàng hoài nghi.



Nhưng mà chỉ là ở nhà đợi đã đủ khiến nàng hiểu rõ.



Tất nhiên Triệu Sâm biết lời nói của đại phu nên hắn mới đặc biệt mời Vân Thủy đại sư đến để giúp nàng yên tâm.



Lời nói của Vân Thủy, chỉ sợ cũng không phải sự thật.



Tuy Triệu Sâm hết lòng hết dạ như vậy khiến nàng rất cảm động, cũng làm cho nàng không hề nghi ngờ tình cảm của hắn đối với nàng, nhưng nghĩ tới việc bản thân có thể sẽ không có con, Mạnh Uyển không vui nổi, nàng chậm rãi buông khăn che mặt xuống, chắp tay trước ngực trầm mặc.



Hầu phu nhân và Kiều An trưởng công chúa trò chuyện được một lúc, thấy Mạnh Uyển yên tĩnh đến kì lạ, không khỏi hỏi: "Vương phi mệt sao? Vương gia sợ là một lúc nữa mới trở về, hay là con dựa vào tổ mẫu, ngủ một chút đi?"



Mạnh Uyển chậm rãi lắc đầu, nói: "Không có, lão phu nhân đừng lo lắng, Uyển Uyển rất ổn."



Kiều An trưởng công chúa đưa mắt liếc Lão phu nhân một cái, mặt khác mang theo mấy vị phu nhân đi ra ngoài, Mạnh Uyển cô đơn ngồi được một lúc, sắc trời vừa vặn có chút ảm đảm, cửa phòng lại một lần nữa bị người ta mở ra, thanh âm của hỉ nương vang lên: "Vương phi, Vương gia về rồi!"



Mạnh Uyển lập tức trở nên khẩn trương, lưng nàng dựng thẳng lên, hai tay bối rối không biết nên đặt ở đâu.



Triệu Sâm vừa bước vào cửa đã thấy bộ dạng đó của nàng, khẽ cười một tiếng rồi đi tới, dưới sự sắp xếp của hỉ nương, hắn bưng chén rượu lên, chậm rãi quàng tay qua cổ tay mảnh khảnh của Mạnh Uyển, uống xong chén rượu giao bôi.



Hỉ nương lại bắt đầu tiến hành bước tiếp theo, Mạnh Uyển thẫn thờ cử động theo, Triệu Sâm nhìn một chút đã biết tâm tư của nàng đang không ở đây.



Hôm nay là ngày đại hôn của bọn họ, nàng lại còn thất thần như thế, nói thật, hắn rất mất hứng.



Nhưng hắn thật sự không tức giận nổi khi vừa nâng tay tháo khăn che mặt của nàng xuống, trông thấy dung nhan cao quý, xinh đẹp cùng ánh mắt yếu ớt kia, trong lòng ngoại trừ yêu thương cũng không còn gì nữa.



Đôi mắt sáng rõ, sâu trong mắt là sự lưu luyến và tin tưởng sâu sắc, còn có không tự tin, do dự.



Triệu Sâm buông khăn che mặt xuống, bảo hỉ nương lui xuống rồi vươn tay về phía nàng.



Mạnh Uyển nhìn đôi tay thon dài trắng nõn của hắn, sửng sốt một lúc, khó hiểu nói: "Sao vậy?"



Triệu Sâm bật cười, xoay người tiến đến tai nàng: "Ngồi như vậy, không cảm thấy khó chịu sao?"



Mạnh Uyển đỏ mặt, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, đứng dậy đứng cạnh hắn.



Hắn uống không ít rượu nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra, nhưng trên người lại nồng đậm mùi rượu. Theo như bình thường, nếu là nam nhân khác, nàng đã sớm chán ghét đến mức lông mày nhăn lại rồi. Nhưng đây lại là hắn, dường như mùi rượu lại trở thành hương thơm.



Mà ngay cả việc quan hệ vợ chồng... Nàng cũng vừa mong lại vừa sợ.



Kiếp trước, quan hệ vợ chồng với Tô Ký Trần, nàng cũng chẳng biết tại sao bản thân lại không cam lòng, không khí luôn luôn trầm lặng không chút ái muội nào, bây giờ nghĩ là, sợ là khi đó bực bội quá nhiều cho nên mới không cam lòng và kháng cự như vậy.



"Lại ngây người rồi." Triệu Sâm bỏ quả nhãn, hạt sen qua một bên, đứng cạnh giường bất đắc dĩ nhìn nàng.




"Muốn nói gì thì nói đi." Triệu Ân bắt chéo chân, thờ ơ nói.



Mạnh Nhu nhẹ giọng nói: "Vương gia, ngày thiếp thân gả cho Vương gia thì đã là người của Vương gia, sẽ không còn liên quan gì đến Tướng phủ nữa. Có một số việc, thiếp thân cũng nguyện ý nói cho Vương gia." Hơi ngừng lại, thanh âm nàng ta càng nhẹ hơn, "Thật ra rất nhiều người cũng không biết chuyện này..."



"Chuyện gì?" Triệu Ân không nhịn được nói, "Đừng thừa nước đục thả câu, bổn vương không có nhiều kiên nhẫn với ngươi đâu."



Mạnh Nhu thở phào một cái, nói: "Muội muội Mạnh Uyển của thiếp thân không thể sinh con được."



Lông mày của Triệu Ân nhướn lên: "Chuyện này là thật sao?"



Mạnh Nhu nở nụ cười: "Chắc chắn là thật, thiếp thân và di nương đã từng động tay động chân, làm sao có thể là giả được?"



Vẻ mặt Triệu Ân thay đổi, sự hiểu biết về Mạnh Nhu cũng đã đổi mới, hắn nhìn nàng ta một lúc lâu, mới ý tứ hàm xúc nói: "Bổn vương thật sự không ngờ ái phi còn có một khía cạnh như thế này."



Đã đổi giọng gọi ái phi rồi sao? Trong lòng Mạnh Nhu âm thầm cười lạnh.



"Đã khiến Vương gia chê cười rồi. Thiếp thân cho rằng, điều này đặc biệt dùng để trợ giúp Vương gia. Hiện nay Đoan Vương lên làm Thái tử, đương nhiên không thể có một Thái tử phi không thể sinh con ở bên cạnh. Cho dù Hoàng thượng và Hoàng hậu ngại Thừa tướng đại nhân mà giữ lại Thái tử phi, nhưng nhất định sẽ lấp đầy hậu cung của Thái tử. Chỗ nào có nhiều nữ nhân, chỗ đó ắt sẽ loạn, tình cảm của Thái tử và Thái tử phi sẽ sớm nguội lạnh, đến lúc đó..."



Mạnh Nhu nở nụ cười vô cùng dịu dàng: "Vương gia, cơ hội đã tới rồi."



Triệu Ân không khỏi có chút kinh ngạc, Mạnh Nhu và Chu đại phu lại có chung một suy nghĩ, muốn hắn bắt đầu từ chỗ Mạnh Uyển.



Hiện nay, việc phục lập Đại hoàng tử làm Thái tử đã là chuyện vô cùng xa vời, Thụy Vương bị tật ở chân tất nhiên cũng không có duyên với ngôi vị hoàng đế, Tĩnh Vương là người của hắn, nếu Triệu Sâm xảy ra vấn đề thì ngôi vị Thái tử này sẽ là vật trong tay hắn.



"Ái phi đẩy muội muội của nàng về phía bổn vương như thế..." Triệu Ân kéo dài giọng, "Không sợ bổn vương vừa ý muội muội của nàng, sẽ khiến nàng tự chôn vùi tiền đồ của chính mình sao?"



Mạnh Nhu mỉm cười: "Vương gia sẽ không đâu."



"Nàng khẳng định như vậy sao?"



"Vâng, bởi vì Vương gia và thiếp thân là cùng một loại người."



Thế nhưng coi như Mạnh Nhu chắc chắn với hiện tại nhưng lại không mưu tính được tương lai.



Nàng ta cho rằng Triệu Ân chỉ là một nam nhân vì bị lợi ích làm mê muội tâm can, vì ngôi vị hoàng đế thì có thể bất chấp tất cả.



Nhưng nàng ta đã quên, dù sao hắn và Triệu Sâm cũng là huynh đệ, chắc chắn hai người sẽ có chỗ giống nhau, chỉ là những điều đó vẫn chưa có ai phát hiện ra, nàng ta cũng không có năng lực đó.



Tuy vậy, ít nhất hiện tại nàng ta cũng coi như rất chắc chắn.



Bởi vì chuyện hôn sự của con gái mà Ninh tướng quân và Triệu Sâm đã kết thù, vốn quan hệ không tệ nay lại trở thành bế tắc, ngược lại lại thân cận với Hiền Vương.



Còn có Tô Ký Trần, bởi vì biểu hiện nổi bật nên rất được Hoàng thượng tán thưởng, hắn từ Biên sử thất phẩm của Hàn Lâm viện biến thành Thị giảng lục phẩm (2). Tuy nhiên năng lực của hắn cũng không tệ, nhưng người ngoài đều cho rằng hắn dựa vào nữ nhân mới có thể thăng cấp, hoàn toàn là nhờ vào sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Cửu công chúa.



(2) Thị giảng: Một chức quan trong Hàn Lâm viện, coi việc nói nghĩa sách cho vua nghe



Mặc dù ngoài mặt bọn họ vẫn bình thường, nhưng sau lưng lại rất khinh thường hắn, Tô Ký Trần tuy biết rõ nhưng cũng không để ý.



Hôm nay hắn muốn đi Hiền Vương phủ dự tiệc. Tham gia yến hội này, ngoại trừ người luôn ủng hộ Hiền Vương là Chu đại phu, còn có Ninh tướng quân. Hắn cũng đi, ở mặt nào đó cũng muốn thể hiện lập trường của mình.



Giờ phút này Cửu công chúa đang ở trong Đông Cung, cùng nói chuyện phiếm với chị dâu mới.



Nghe thấy nô tài bẩm báo buổi tối Phò mã sẽ đến Hiền Vương phủ dự tiệc, có lẽ sẽ hồi phủ muộn một chút, sắc mặt Cửu công chúa có vẻ không được tốt lắm.